Khẩm Lệ Nhu đứng im nhìn anh một hồi rồi lên tiếng: “Anh không muốn yêu em sao”
Vương Bắc Thiên rời mắt khỏi màn hình điện thoại, có lẽ do câu hỏi của cô làm anh phải suy nghĩ một chút nhưng anh cũng trả lời: “Xin lỗi em, nhưng tôi không có khiếu thẩm mỹ về quần áo, tôi sẽ nhờ chuyên gia lựa chọn cho em một chiếc váy thật đẹp”
Bàn tay cô bấu chật vào mép váy rồi thả lỏng gặng ra một nụ cười: “Vâng, em hiểu rồi”
“Ừm, em cứ đi lựa váy đi có lẽ nhanh thôi chuyên gia tư vấn sẽ đến”, anh nói rồi lặng lẽ tiếp tục đọc báo điện tử
Lệ Nhu mỉm cười gật đầu rồi đi xem những mẫu váy được trưng bày, ánh mắt cô thất thần, thật sự cô không cần chiếc váy đẹp chỉ cần đó là do anh chọn, vì cô chỉ muốn anh sẽ quan tâm mình dù váy anh chọn chắc chắn sẽ không đẹp bằng chuyên gia nhưng đó là chiếc váy đẹp nhất trong lòng cô, Khẩm Lệ Nhu nuốt nỗi đau vào trong nhìn lướt qua các bộ váy cưới lấp lánh vừa lúc đó có một người đàn ông gương mặt ôn hoà tuấn mỹ bước vào, anh ta cuối đầu chào với Bắc Thiên: “Xin chào Vương tổng, tôi là Hồng Nhiệm người được cử đến để tư vấn chọn váy cho phu nhân”
Vương Bắc Thiên hơi nhíu mày, có lẽ vì hai chữ ‘phu nhân’ nhưng anh nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường đáp lời: “Cô ấy đang đi lựa váy bên kia, anh có thể sang đấy tư vấn”
“Vâng thưa Vương tổng”, người đàn ông suy nghĩ gì đó rồi quay người đi về phía của Lệ Nhu
Bên đây, cô cũng phát hiện ra hình như có tiếng nói chuyện đoán chừng người tư vấn váy đã đến nên cũng đi ra xem, vừa bước được vài bước thì tuyệt nhiên bắt gặp người đàn ông, cô lên tiếng: “Ồ, anh đây không phải là Hồng Nhiệm đó chứ”
“Thật vinh hạnh cho tôi thư phu nhân, tôi là Hồng Nhiệm, dường như phu nhân đã biết tôi nhưng tôi cũng xin giới thiệu hôm nay tôi ở đây để tư vấn váy cho phu nhân”, Hồng Nhiệm mỉm cười chuyên nghiệp
“Ừm, có lẽ hôm nay phải nhờ tới anh nhiều rồi, hãy giúp tôi chọn những chiếc váy thật đẹp nhé”, cô cười đáp lại
“Vâng, đó là trách nhiệm của tôi thư phu nhân”, anh đáp
Nãy giờ nghe hai chữ ‘phu nhân’ được phát ra từ miệng anh Khẩm Lệ Nhu vừa vui vừa chua xót, có lẽ đây là cái giá cô phải đánh đổi do quyết định của chính mình, ai đời lại đâm đầu vào một người trong lòng đang tồn tại một bạch nguyệt quang chứ nhưng biết làm sao được, Vương Bắc Thiên lại là bạch nguyệt quang, là ước mơ cả đời của cô, từ lần gặp đầu tiên vào năm cô học cấp 3 cô đã thầm thích người con trai với gương mặt tuấn tú và ánh mắt đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng lúc đó cô còn quá ngại ngùng để tiếp xúc với anh, Khẩm Lệ Nhu chỉ biết âm thầm đơn phương anh từ xa, đến khi nghe tin anh trở thành bạn trai của người khác trái tim cô vụn vỡ nhưng tới gần đây nghe nói anh đã độc thân nên cô quyết định liều một lần, tương lai mà ai biết được kết quả, phải thử chứ, đúng cô là một người con gái cố chấp như thế đấy, đang tự thở dài thì giọng nói dịu dàng vang lên: “Phu nhân, chúng ta đi chọn váy thôi”
Khẩm Lệ Nhu bừng tỉnh thoát khỏi những dòng suy nghĩ, bối rối đáp: “Xin lỗi, nãy giờ tôi hơi…”, cô chả biết biện minh gì nữa đang suy nghĩ câu trả lời thì người đàn ông bên cạnh mỉm cười nói với cô: “Không sao đâu, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi”
“Được”, nói rồi cô rảo bước theo Hồng Nhiệm, anh đang giới thiệu về những chiếc váy được trưng bày ở trung tâm căn phòng, rồi hỏi: “Phu nhân đây thích phong cách như thế nào ạ”
“Hmm…tôi không chắc nữa nhưng tôi muốn một chiếc váy đẹp nhưng không rườm rà nhưng cũng không phải kiểu đơn giản quá với có những chi tiết dễ thương nhưng cũng không trẻ con…”, cô nói rồi khựng lại nhìn anh
“Phu nhân cứ nói, tôi hiểu mà”, anh mỉm cười
“Có phải những điều tôi nói hơi mâu thuẫn không…nhưng tôi không biết diễn tả sao cho phù hợp hết…”, cô đưa ánh mắt bối rối nhìn anh