Sau một lúc, Vương Bắc Thiên cảm thấy hơi thở của Ninh An Tuyết trở nên gấp gáp thì buông đôi môi cô ra, gương mặt đỏ ửng do thiếu hô hấp đập vào tầm mắt của anh, Bắc Thiên say đắm nhìn người con gái đang chống tay lên vai anh thở hổn hển, sau khi hít thở được mấy hơi ánh mắt Ninh An Tuyết trở nên tức giận, cô mạnh bạo đẩy người anh ra, do đang chìm đắm trong người con gái phía trước anh vô thức ngã nhào ra sau, khi lấy lại nhận thức anh chống tay ngồi dậy bắt lấy cánh tay cô: “An Tuyết, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không em”
“Tôi và anh chẳng có gì để nói với nhau cả, anh mau cút đi về đi”, cô gái giận dữ giọng gắt gỏng quát
“Anh sắp lấy vợ rồi”, anh nắm chặt tay cô nhỏ nhẹ
Ninh An Tuyết đứng hình giây lát như chưa tải được mớ thông tin chấn động này, nhưng cô nhanh chóng nói: “Thì sao, nói với tôi làm gì”
“Em không buồn một chút nào sao”, anh nhìn vào mắt cô thật sâu hỏi
“Không, anh sắp lấy vợ rồi thì đừng nên làm mấy cái hành động tra nam như khi nãy nữa, đừng làm khổ vợ anh”, cô giật tay mình khỏi tay anh
“Chỉ cần em nói muốn quay lại chắc chắn anh sẽ không kết hôn với người nào khác hết”, ngưng một chút anh tiếp tục: “An Tuyết, chỉ cần em nói còn tình cảm với anh, anh sẽ không để bất cứ ai bước vào làm vợ anh, An Tuyết dù là chỉ còn một chút tình cảm, hãy nói với anh”, ánh mắt anh tha thiết nhìn cô
“Anh bị điên sao? Lúc trước anh đã làm gì với tôi bây giờ lại van xin thảm thương như vậy?”, cô trừng mắt nhìn anh
“Lúc trước…anh…anh thật sự có nỗi khổ mà, chúng ta quay lại nhé”, Vương Bắc Thiên một lần nữa nắm lấy tay cô
“Từ cái ngày anh tổn thương tôi, tôi đã tự hứa sẽ quên anh, sau đó tôi đã quên đi anh rồi vả lại bây giờ tôi cũng đã có người yêu, anh về đi, chúng ta thật sự không thể như xưa nữa đâu”, An Tuyết lãnh cảm nhìn người đàn ông tóc tai có nét rối bời trước mắt
“An Tuyết, anh…”, anh bỏ tay cụp mắt xuống
“Xin anh về cho, đường đường là chủ tịch Vương đừng để bản thân thảm bại trước mắt người khác như vậy, thật chẳng hay ho gì”, cô khoanh tay ngước mắt nhìn Bắc Thiên
“Xin lỗi đã phiền đến em, anh hiểu rồi từ nay về sau sẽ không phiền em nữa, anh sẽ về ngay đây”, anh nói rồi nhanh chóng đứng lên quay lưng ra phía cửa
Ninh An Tuyết không đáp một lời nào, nhìn anh từ từ biến mất sau khi cánh cửa đóng lại, cũng tốt rồi anh sẽ lấy vợ, cô thở ra một hơi rồi đi vào phòng ngủ, cô nằm trằn trọc, nụ hôn lúc nãy cứ bám lấy trí óc cô mãi, thật khó chịu, chính cô đã đẩy anh ra xa mà, đừng nghĩ ngợi gì nữa thật nực cười. Nghĩ rồi cô nhắm mắt từ từ chìm vào giấc nồng
Còn Vương Bắc Thiên sau khi ra khỏi nhà cô thì gọi cho Doãn Khiêm đến đón, lúc nhận được cuộc gọi từ sếp Vương đã là gần giữa khuya, anh bất lực vác cái xác mệt mỏi đi hộ tống sếp về. Trên xe Doãn Khiêm liếc nhìn bộ dạng xuề xòa của chủ tịch mà không khỏi nhăn mặt bất lực, đúng là ai dính vào tình yêu cũng khổ sở, anh chậc chậc vài cái rồi cũng thôi. Bỗng Vương Bắc Thiên lên tiếng: “Có gì thông báo với mẹ tôi, kêu bà ấy cử hành lễ đính hôn sớm một chút cũng được”
Người trợ lý Doãn nghe thế khá bất ngờ: “Chủ tịch thật sự…”
“Ừm”, chưa kịp để trợ lý của mình nói hết câu anh đã nói trước
“Vâng, tôi sẽ thông báo đến phu nhân trong thời gian sớm nhất”, Doãn Khiêm đáp lời