Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 44: Gia pháp Mạc gia (2)




Mạc Tấn Du im lặng, Mạc lão phu nhân vừa đánh vừa xót con trai, nhưng nếu không vì thằng con trai này quá quý trọng công việc thì Cẩn Nhung sẽ không phải chết cô quạnh trong bệnh viện. Nếu như không phải vì Mạc Tấn Du uống say làm bậy thì Mạc Hoàng Bảo và Mạc Hinh sẽ không phải hận cha mình nhiều như vậy, đến Mạc Hinh... Vốn dĩ là con bé có thể chấp nhận Chu Tuyết Kiều, nhưng cũng vì cái tính thiên vị của Mạc Tấn Du giành cho Mạc Thư... Nên cũng chính tay của ông ta đã đẩy hai đứa con của mình ra xa.

Mạc lão phu nhân nhìn sang Chu Tuyết Kiều, cho dù bà ấy có tốt đến mấy có hiếu thảo đến mấy đi nữa thì trong lòng Mạc phu nhân vẫn chỉ có một đứa con dâu là Cẩn Nhung. Mạc lão phu nhân không đánh Chu Tuyết Kiều, nhưng bà chỉ nói một câu

- Tuyết Kiều, cho dù tôi không thích cô nhưng cô cũng là vợ hợp pháp của Tấn Du, cho nên... Cô tốt nhất nên an phận một chút, à còn nữa... Cô nên biết dạy con một chút. Đừng để người ngoài nhìn vào liền biết con gái cô là hạng gái lẳng lơ. Cứ hễ thấy Mạc Hinh yêu là ai cố tranh cho bằng được. Nếu cô đã không dạy dỗ được thì giết cô ta đi! Đừng để cô ta làm xấu thanh danh cho Mạc.

- Con biết rồi, thưa mẹ.

Sau đó, Mạc lão phu nhân đi đến bên cạnh Mạc Thư. Không nói không rằng liền đánh cô ta một cái

- Cái đánh thứ nhất, tôi lấy danh nghĩa là bà nội dạy dỗ cô. Mạc Thư, cô là tam tiểu thư nhà họ Mạc thì cứ ngoan ngoãn làm, sau đó... Sau đó Mạc gia cũng sẽ tìm cho cô một bến đỗ êm đẹp giống Hinh Nhi. Vậy tại sao cô vẫn cứ tranh với Hinh Nhi? Từ tình thương của cha, đến bạn bè rồi cả người yêu. Mạc Thư, cô rốt cuộc có phải là em gái của Hinh Nhi hay không?

Và hiển nhiên, chưa để Mạc Thư lên tiếng thì Mạc lão phu nhân đã đánh thêm một roi lên lưng của cô ta, làm cho Mạc Thư hét toáng lên đầy đau đớn

- Cái đánh thứ hai, tôi lấy danh nghĩ là bà nội của Hoàng Bảo dạy dỗ cô. Năm đó, cô đến bên con suối chơi đùa, vô tình trượt chân ngã xuống dưới, Hoàng Bảo đã có lòng cứu cô vậy mà cô lại lấy oán báo ơn? Mạc Thư, lúc đó cô cũng chỉ mới có chín mười tuổi, sao tâm địa cô lại độc ác như vậy? Cô chính là muốn độc chiếm Mạc gia sao?

Dường như bị chọc trúng tim đem, Mạc Thư liền im bặt. Cuối cùng, Mạc lão phu nhân lại đánh thêm một cái

- Cái này là tôi đánh cho Hinh Nhi, con bé từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, cho dù cô có là em gái cùng cha khác mẹ đi chăng nữa, con bé vẫn bảo vệ cô từ trường cho đến nhà. Nhưng không ngờ, con người của cô lại là khẩu phật tâm xà, nhìn thấy Hinh Nhi hạnh phúc liền không cam tâm muốn phá hoại. Lúc nảy cô làm gì? Cô lại muốn làm tổn thương Hinh Nhi một lần nữa sao? Mạc Thư! Cô có cảm thấy bản thân rất ghê tởm không?

Mạc Thư ráng gượng ngồi dậy, cô ta nhìn Mạc lão phu nhân rồi cười điên dại

- Bà nội, bà nói bà lấy danh nghĩa là bà nội dạy dỗ tôi? Vậy bà có bao giờ xem tôi là cháu nội hay chưa? Lúc nào bà cũng bênh vực và bảo vệ Mạc Hinh! Chưa bao giờ bà đứng về phía tôi. Bà chưa bao giờ bảo vệ tôi như vậy!

*CHÁT* Mạc lão phu nhân tức giận đánh Mạc Thư một cái, khiến khóe môi cô ta bật máu. Mạc lão phu nhân lạnh nhạt nói.

- Vậy cô từng nghĩ vì sao tôi không bao giờ bảo vệ cô chưa? Vì tâm địa cô quá độc ác. Cô nghĩ bao nhiêu năm qua tôi không biết gì sao? Bà già này chỉ có già chứ không có lú lẩn hay ngu xuẩn như Mạc Tấn Du.

Dừng một chút, Mạc lão phu nhân lại nói tiếp

- Năm cô mười bảy tuổi, cô bị bạn bè trong lớp ức hiếp nói cô là con hoang. Là Mạc Hinh giúp cô đính chính lại tất cả, con bé không ngại trước đó cô từng vu oan cho Hoàng Bảo mà đứng ra bảo vệ cô. Năm cô mười tám tuổi, cái hôm sinh nhật của cô, tuy Hinh Nhi không thích nhưng nó vẫn có mặt, con bé vẫn chọn quà... Đó là món quà mà cô thích... Nhưng cô lại rắp tâm hãm hại muốn hạ dược Hinh Nhi rồi đẩy cho bọn chơi bời bậy bạ, nếu như lúc đó không có Hoàng Bảo, chắc hiện tại Hinh Nhi đã tự sát từ lâu rồi! Năm cô mười chín tuổi... Cô leo lên giường của Hạ An Nghiêm, còn nói là sau khi Hạ An Nghiêm kết hôn cùng với Mạc Hinh xong, sẽ đưa cô về nhà riêng... Rồi hành hạ Mạc Hinh. Cô nghĩ bà già này không biết sao? Chỉ là.... Bà già này không muốn làm Hinh Nhi buồn, nên mới không nói ra. Mạc Thư, cuối cùng tôi thật sự muốn biết... Cô có lương tâm hay không?

Mạc Thư giật mình, năm đó khi cô ta vào lớp 11, có rất nhiều người nói cô ta là con riêng còn lên kế hoạch đánh cô ta. Năm đó Mạc Thư thật sự bị ám ảnh đến nổi sợ hãi mà ảnh hưởng tâm lý, lúc đó cô ta cứ nghĩ là do Mạc Hinh tung tin. Nhưng trăm tin ngàn tin cô ta vẫn không dám tin, người năm đó giúp cô ta giải quyết không phải Mạc Tấn Du mà lại là Mạc Hinh.

Bất chợt, Hạ An Nghiêm đứng một bên liền ngây người, nhớ năm đó Mạc Hinh đã đứng trước rất nhiều người, mạnh mẽ tuyên bố Mạc Thư là con gái của Mạc Tấn Du là tam tiểu thư của Mạc gia... Không chỉ vậy... Mạc Hinh còn nói, tình cảm giữa Mạc Hinh và Mạc Thư rất tốt. Cũng vì thế mà Hạ An Nghiêm vừa giận vừa yêu cô. Không ngờ....

- Mạc Thư... Cô còn có lương tâm không?

- Tôi...

- Mạc Thư, Hinh Nhi từ nhỏ đã không tranh giành với cô. Từ tình thương của cha, tình yêu thương của mẹ con bé cũng không thèm giành với cô. Cô may mắn sinh ra có đủ cả cha lẫn mẹ... Vậy tại sao, tại sao ngay cả người anh trai duy nhất cô cũng muốn tách nó ra?

Mạc Thư cúi đầu, cô ta ganh tị! Mạc Hoàng Bảo từ trước đó đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ xem cô ta là em gái. Mạc Thư rất muốn biết cảm giác có anh trai che chở là như thế nào, nhìn tình cảm anh em giữa Mạc Hinh và Mạc Hoàng Bảo... Mạc Thư thật sự rất ganh tị.

- Hạ An Nghiêm, dù sao thì cậu cũng là chồng của Mạc Thư... Cậu nên quản vợ cậu lại. Sau này, đừng để cô ta làm xấu mặt Mạc gia hay là Hạ gia!