Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 3




Mạc Thư kinh hãi đưa tay lên ôm má vừa đau vừa rát của mình. Từ trước đến giờ Mạc Thư luôn ỷ vào sự thiên vị của Mạc Tấn Du mà chèn ép Mạc Hinh, mà Mạc Hinh cũng im lặng không nói gì, Mạc Thư cứ nghĩ do không có Mạc Hoàng Bảo nên Mạc Hinh không dám làm gì. Vẫn cứ ù ù lì lì cam chịu, nhưng cô ta ngàn vạn lần không thể ngờ đến hôm nay... Từ một Mạc Hinh dịu dàng biến thành một cô gái lạnh lùng đến đáng sợ.

- Chị... Chị... Chị...

- Chị chị em em cái quái gì! Mạc Thư, tôi nói cho cô biết. Cô có thể sỉ nhục hay làm gì tôi, thì tôi cũng không thèm chấp kẻ tiểu nhân như cô. Nhưng tôi tuyệt đối cấm cô vu oan cho anh hai! Nếu không đừng trách tôi không nể tình máu mủ!

Mạc Tấn Du và Mạc Thư giật mình hoảng sợ, từ trước đến giờ kể cả Mạc Tấn Du cũng chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Hinh của ngày hôm nay. Cô... Cô quá đáng sợ đi.

- Bà nội, con muốn đến Trác Thành.

- Tiểu Hinh, Trác Thành rất ra Quý Thành... Hơn nữa, ở đó cũng không có ai quen biết...

- Bà nội, con có người quen ở Trác Thành.

- Ai? Ta nhớ ngoài Hạ An Nghiêm và Sở Quyên thì con có bạn bè thân thiết đâu? Hơn nữa... Sở Quyên lại đang ở nước ngoài?


- Bà nội, người yên tâm... Con có bạn mà.

Sau khi Mạc Hinh nhận được sự đồng ý của Mạc lão phu nhân thì cô đã nhanh chóng thu xếp hành lí của mình để xuất phát đến Trác Thành. Trước khi rời khỏi nhà họ Mạc, cô còn nói với Mạc Thư một câu

- Khi nào kết hôn thì báo tôi một tiếng. Tôi sẽ quay về tham dự hôn lễ của hai người.!

[..................]

Đặt chân đến Trác Thành, Mạc Hinh cầm trên tay một địa chỉ. Thật ra cô biết suốt tám năm qua Mạc Hoàng Bảo ở nước ngoài để dựng lại sự nghiệp và mới hơn một tháng này cậu mới về nước. Và chỗ của Mạc Hoàng Bảo ở chính là Trác Thành, Mạc Hoàng Bảo đã có liên lạc với Mạc Hinh, nhưng chỉ là bí mật... Vì cậu không muốn để nhà họ Mạc biết tung tích của mình. Bây giờ, Mạc Hinh đi theo địa chỉ mà Mạc Hoàng Bảo để lại thì đến được một ngôi nhà tương đối lớn ở ngoại ô Trác Thành, từ ngoài cổng nhìn vào thì đã thấy được chủ nhân ở đây rõ là người có điều kiện kinh tế rất khủng khiếp. Nếu nói đất nội thành đắt đỏ, thì đất ngoại thành còn đắt hơn mấy lần. Vậy mà... Thôi, cô không nghĩ nữa. Mạc Hinh đưa tay lên nhấn chuông

Bước ra mở cổng là một người đàn ông có lẽ đã gần sáu mươi rồi. Và đây là quản gia của ngôi nhà này, mà hay gọi là Bác Phúc.

- Xin hỏi tiểu thư cần gì ở đây?

- Chào bác, cháu đến tìm anh... À không, cháu đến tìm người tên Mạc Hoàng Bảo. Không biết anh ấy có ở đây không ạ?

- Mạc thiếu vừa ra ngoài, hay là tiểu thư cứ vào nhà chờ cậu ấy nhé?

- Vậy cháu xin làm phiền ạ.

Cháu đó, Bác Phúc dẫn Mạc Hinh vào nhà, chưa kịp bước vào cửa chính thì cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của một nam nhân phát ra từ bên trong

- Ai vậy?

- Dạ thưa cậu chủ, là khách của Mạc thiếu ạ.

- Ừ. Bác chuẩn bị cho tôi một ít bữa tối, tôi có chút đói.

- Vâng.

Nói xong, Bác Phúc để Mạc Hinh ngồi ở sofa chờ đợi. Người nam nhân kia không ai khác chính là chủ nhân của ngôi nhà này, kiêm luôn vị trí bạn thân của Mạc Hoàng Bảo - Sở Thiếu - Sở Khắc Uy.

Mạc Hinh không nhìn Sở Khắc Uy mà anh cũng không nhìn cô, hai người tuy ở khoảng cách không quá xa nhưng lại có cảm giác như xa tận chân trời. Mạc Hinh lấy điện thoại ra, nhắn tin với ai đó... Còn Sở Khắc Uy, anh vẫn đang dùng bữa tối của mình. Chợt, Mạc Hinh có chút đói, dù sao thì cô ra khỏi nhà họ Mạc từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì, nên đương nhiên sẽ đói. Nhưng bây giờ không có anh hai ở đây, làm sao cô dám tự tiện ăn được chứ. Nghĩ vậy, Mạc Hinh thở dài một tiếng.

- Tiểu thư, cô đói rồi phải không? Hay là tôi chuẩn bị cho cô một phần cơm nhé?

- A, không cần đâu bác. Cháu không quen ăn đồ bên ngoài ạ.

- Thế... Tiểu thư định nhịn đói sao? Mạc Thiếu ra khỏi nhà chưa lâu, e là về rất trễ.

- Không sao ạ.

Bác Phúc nhìn cô rồi mỉm cười, tuy hiện tại Bác vẫn chưa biết cô là ai. Nhưng nhìn cách cư xử thì có lẽ là người đàng hoàng. Mà Mạc Hoàng Bảo trước giờ chưa bao giờ có bạn gái, chẳng lẽ...

- Tiểu thư... Không biết tôi nên gọi cô là gì?

- A, cháu quên mất... Cháu tên Mạc Hinh là em gái của anh Hoàng Bảo, Bác gọi cháu là Tiểu Hinh hay Hinh Nhi là được.

- À, ra là em gái của Mạc thiếu. Hay để Bác gọi cho cậu ấy nhé?

- Không cần ạ, anh ấy bận thì cứ để anh ấy làm việc ạ.

Khi nảy, Sở Khắc Uy nghe thấy hai từ "Mạc Hinh" liền dừng đũa, anh liền đưa mắt nhìn cô. Mạc Hinh... Đây không phải là cô em gái mà Mạc Hoàng Bảo luôn nhắc đến sao? Không chỉ vậy, cái tên Hinh Nhi này lại gợi cho Sở Khắc Uy nghĩ đến một bé gái... Cô bé này hình như ở Quý Thành, anh từng gặp qua một lần, nhưng lại nhớ cả một đời... Có khi não... Trùng hợp đến vậy?

- Tiểu Hinh, em đến rồi?

- Anh hai!