Lâm Tịnh Tuyết dường như mất hết sức lực, cô ta cố gắng với tay lên cầu cứu. Nhưng mà... Sở Khắc Uy vẫn đứng nhìn, Sở Quyên thì mỉm cười khiêu khích... Riêng Sở Khắc Huy thì chết chân ở đó, nhưng rất nhanh sau đó đã có người lao xuống nước để kéo cô ta lên. Đó không ai khác chính là Mạc Hinh, cho dù trước kia Lâm Tịnh Tuyết và Mạc Thư hay bày trò phá hoại tình cảm giữa cô và Hạ An Nghiêm, nhưng dù sao đây cũng là mạng người. Dù tốt dù xấu cũng không nên hại chết cô ta.
Sở Khắc Uy đã sớm biết thế nào lòng tốt của Mạc Hinh cũng trỗi dậy và cứu cô ta, nên anh đã sớm chuẩn bị khăn lông. Khi Mạc Hinh kéo được cô ta lên thì ngay lập tức Sở Khắc Uy đã chùm khăn lông lên người cô, rồi nghiêm giọng nói
- Lòng tốt của em không cần lúc nào cũng thể hiện ra vậy đâu.
- Dù... Dù sao cũng là mạng người.
Sở Khắc Uy nhìn thấy bây giờ cô đang run lên, liền dùng tay ôm chặt cô rồi bế cô về phòng của mình. Bỏ mặt lại Sở Khắc Huy đang ngơ ngác nhìn, còn Sở Quyên thì có chút kinh ngạc nhẹ
- Anh Khắc Huy à, Lâm Tịnh Tuyết không biết bơi thì năm đó cứu anh bằng đường nào? Chẳng lẽ cô ta gọi máy bay vớt anh lên? Xì.
Nói xong, Sở Quyên còn phủi phủi tay rồi đi vào nhà. Lâm Tịnh Tuyết bây giờ tựa như sống dở chết dở, cô ta không còn biết trời trăng gì nữa rồi, lúc nảy uống nước cũng không ít nên bây giờ thần trí mơ mơ hồ hồ. Còn Sở Khắc Huy nhìn cô ta, rồi bắt đầu bài xích... Anh ta ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt! Có thể lừa tiền tài, danh vọng từ anh ta. Nhưng riêng cảm xúc thì không! Anh ta tuyệt đối không cho phép ai dám tổn thương đến tình cảm mà Sở Khắc Huy này giành cho người con gái năm đó! Cho dù có là ai!
- A Bố!
- Dạ lão đại?
- Đưa ả đàn bà này đến Hoàng Xuyên Cư! À, còn bắt luôn Mạc Thư đến Vong Tuyền Cư cho tôi!
- Rõ!
Hoàng Xuyên và Vong Tuyền... Nói cách khác chính là Vong Xuyên và Hoàng Tuyền, đều là nơi được ví như địa ngục trần gian. Lần này, Lâm Tịnh Tuyết và Mạc Thư đùa giỡn với cảm xúc của anh ta... Tuyệt nhiên Sở Khắc Huy sẽ không để hai người họ sống thọ. Chợt, anh ta nhớ đến câu nói của Sở Khắc Uy... "Đã sớm tìm được" còn có "Lòng tốt của em không cần lúc nào cũng thể hiện" .... Chẳng lẽ... Người cứu anh ta và Sở Khắc Uy tám năm trước chính là Mạc Hinh sao?
Sở Khắc Huy tự điều khiển chiếc xe vào nhà, nhưng anh ta chỉ thấy Sở Quyên ngồi xem tivi và ăn bánh trái, lại không thấy Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đâu. Lúc này, anh ta thực sự rất muốn biết có phải Mạc Hinh chính là cô gái đó hay không! Nên anh ta liền điều khiển chiếc xe lăn di chuyển lên tầng. Đứng trước cửa phòng của Sở Khắc Uy, anh ta không dám mở cửa.
Còn ở bên trong, lúc nảy Sở Khắc Uy bế Mạc Hinh lên phòng của mình, để cô vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Còn anh ngồi ở ngoài đợi, tuy nhiên... Khi cô tắm xong lại phát hiện bản thân không có mang đồ qua đây thì thay kiểu gì nhỉ? Cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa, hé nừa mặt ra nói
- Này, tôi không có đồ thay?
Sở Khắc Uy đang chăm chú nhìn vào quyển sách liền dời tầm mắt nhìn cô, khi cô hé nửa cánh cửa như vậy khiến anh dâng trào lên sự hứng thú. Anh đi đến gần, cô cứ nghĩ anh đang đi lấy cho mình, nhưng không... Anh đẩy cửa bước vào, Mạc Hinh hốt hoảng định hét lên thì đã cảm thấy môi hình có gì đó đang chặn lại. Ôi mẹ nó, thế mà cô lại bị anh hôn nữa rồi?
Nhưng khoan hãy nói đến việc có hôn hay không! Hiện tại cô đang nude! Là nude toàn thân đấy! Liệu... Liệu... Đúng như những gì cô đang suy nghĩ, bàn tay không yên phận của anh liền di chuyển từ vòng eo lên bụng rồi bắt đầu di chuyển lên cao hơn một chút. Nhưng sau đó, đã bị cô đẩy ra.
- Bi...biến thái!
- Hửm? Chẳng phải em cũng phối hợp rất tốt sao?
Mạc Hinh đỏ mặt, ôi... Cái tên vô liêm sỉ này! Thế mà cũng nói được nữa là sao vậy trời! Chưa kịp để cô load tiếp thì cô đã cảm thấy được hai tay của cô đang bị anh kìm lại, đôi môi lại một lần nữa bị anh chiếm lấy. Bây giờ, những gì cô muốn nói chỉ còn những âm thanh ư ử dễ gây hiểu lầm. Sao một hồi điên cuồng hôn cô thì anh di chuyển từ môi xuống cổ, rồi xương quai xanh... Cứ như vậy, đi đến đâu anh lại để lại dấu ấn của riêng mình. Còn Mạc Hinh chỉ biết cắn răng chịu đựng, đến khi anh hôn lên nơi đáng lẽ không nên hôn. Thì cô mới vùng vẫy muốn thoát khỏi, anh chỉ thì thầm vào tai cô, nói
- Em muốn ngay tại đây, hay về giường?
- G...gì chứ?
Sở Khắc Uy gắt gao ôm chặt lấy cô, ma mị nói
- Anh muốn em.