"........."
Điều này thật sự có thể chứ??
Ấy thế mà Cố gia chủ lại đồng ý chơi với tiểu thiếu gia của Lam gia họ a! Là để Cố chủ làm bảo tiêu chơi với cục bông nhỏ tiểu thiếu gia ngốc ngốc của họ a!! Ai trong họ cũng khiếp sợ không hiểu được tiểu thiếu gia và Cố chủ , thật mệt !
Cục bông nhỏ trong lòng Cố Minh được sự đồng ý thì không nghĩ ngợi gì nữa liền kéo ngay vị Cố chủ này đi ra vườn cây hồi nãy mình chơi ở đó :
\-A Trân , còn đợi gì nữa , mau đến đây chơi với ta cùng thúc thúc
\-Nhưng ,.... Thiếu gia ......tôi....
\-Không nhưng nhị gì nữa , tỉ còn lề mề gì ở đó nữa chứ . Mau, mau đến đây chơi
Đợi một lúc đứng như trời trồng trong sân , A Trân mãi mới hoàn hồn ,trong lòng hỗn loạn thầm lấy hơi điều hoà lại cơ thể lấy lại tinh thần nghĩ
'Mình đây là chuẩn bị chơi với hổ rồi! Cố gia ai trong tộc ai không biết ngài ấy không thể chọc tới a ! Thật sự nghi mình không biết đã tạo nghiệp gì đây. Haizzzzz!'
2 vị Lam chủ đơ ra mặt . Họ đang thấy cái gì đây? Bé con của họ đang ngay ngay ngốc ngốc kéo vị nhân ấy đi chơi . Chỉ nhìn thấy thoi cũng đủ khiến 2 người lo lắng rồi . Vậy nên cả 2 vị quyết định đi xem Hi nhi nhà mình sẽ làm việc sao đây.
Từ nhỏ Hi nhi đã rất ngoan rồi nên 2 người cũng chiều bé một chút , cho bé có cảm giác gia đình ấm áp yêu thương.
Nhưng cậu bé ấy lại không được chuộng mà kiêu , chỉ có chút nghịch ngợm đáng yêu . Không những thế Hi nhi còn chăm học vả lại học hiểu rất nhanh . Năm nay Hi nhi mới 4 tuổi mà tính hiếu kì tò mò rất cao nhiều khi nghịch nghịch một xíu thì phụ mẫu 2 người không ý kiến gì , chỉ khuyên bảo con nhẹ nhàng:
\- Hi nhi ! Chỉ nghịch chút thoi không nên chơi nhiều quá , con mà không cẩn thận sảy ra chuyện gì thì a ba và a ma con sẽ buồn lắm đó
Bé Hi nhi lúc đó ngây ngây người rồi nở một nụ cười thật tươi :
\-Vâng, Hi nhi biết rồi , Hi nhi yêu a ba a ma nhất nhất trên đời luôn!?
2 vị Lam chủ nghĩ đến khoảnh khắc ấy thì cảm thấy rất đáng yêu , họ không biết rằng mình đã đi ra đến vườn . Ngay trước mắt họ một cảnh tượng khiến người bệnh đau tim mà tử :
Một bé thỏ ngốc đang cầm xẻng nhỏ cào đất rồi xúc đất cho một vị tay cầm một cái cây nhỏ trồng xuống chỗ đất vừa xúc lên ấy , một hồi sau họ trồng xong liền quay ra nhìn nhau rồi cười vẻ thích thú. A Trân đứng bên cạnh nhìn mà hồn như lên mây , có lẽ là cô nhóc sợ hãi cảnh tượng mình vừa nhìn thấy lòng tự hỏi :' tôi là ai ? Đây là đâu? Tận thể đến rồi hả mọi người??'
2 vị đứng xa kia cũng không khỏi bất ngờ khi vừa ra nhìn lại thấy Cố Minh cười , thật không ngờ Cố chủ cố gia cũng biết cười. , lại có vẻ mặt ôn nhu đến vậy . Họ thầm nghĩ đứa con nhà mình thật có phúc khí lớn (^ν^)