Au: Chào mn! Mn còn nhớ Mk ko? Mk bây giờ đã thi xong và hôm nay đi xõa cho mọi người bù một chap truyện nhé! Ta nói thi nó ngột ngạt dễ sợ luôn ấy mệt thật sự?? Và Mk cũng chúc các Bn chưa thi thi tốt nhé! Cảm ơn vì đã uho truyện của Mk:\>\>
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cố Thừa Trạch trong tay cầm cây súng lục, nhiễm trên cây súng nhỏ từng giọt máu tươi tĩnh tõng , âm thanh vang vọng khắp hang động. Trước mắt cậu giờ là một con cáo già thành tinh, nở nụ cười quỷ dị nhìn cậu , sau rồi lại nhìn tiểu bạch thỏ phía bề đá. Điều đó khiến Cố Thừa Trạch thực lo lắng Hạ Tư Kỳ lại sẽ làm hại tới Lam Hi.
Nhưng không, sự thực trong đầu Hạ Tư Kỳ lại không phải vậy. Hắn hiện tại người muốn hại không ai khác chính là Cố Thừa Trạch cậu. Để hắn có thể tự do mà chiếm lấy Lam Hi!
Trước giờ Hạ Tư Kỳ luôn được biết đến bởi kỹ tính , luôn thận trọng trong mọi việc nhưng khi Cố Thừa Trạch thấy hình dạng hắn hiện tại thì biết hắn đã rất nôn nóng đến nỗi muốn mang cả chiếc xe lớn đâm thẳng vào người cậu! Biết trước Cố Thừa Trạch đã vốn nhỏ người mất sức , Hạ Tư Kỳ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu nhỉ? Hắn dần dần từng bước tiến tới đáng một chưởng vào ngực Cố Thừa Trạch.
Cố Thừa Trạch sau cú đánh đó liền người đập vào tường đá phía sau, ôm người co lại đau đớn ,cậu thực đã nghẹn một cục máu trong ngực liền lập tức phun ra. Hạ Tư Kỳ nhìn thấy cảnh tượng liền cao hứng " ha" một tiếng , như cười mỉa mai tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất của Cố Gia cũng có ngày rơi vào cảnh này! Thực không ngờ nha\~
Hạ Tư Kỳ liền định đánh thêm một cú nữa, là phát chí mạng! Ngay lúc đó Lam Hi chợt tỉnh dậy , nhìn thấy cảnh tượng Trạch ca ca bị đánh đến ngất đi, khắp người còn đầy máu tươi đỏ thẫm . Còn có một con quái thú khát máu đang quay ra nhìn cậu tươi cười! Lam Hi giật người sợ hãi, vội vàng chạy đến bên Cố Thừa Trạch nâng người cậu lên ôm vào lòng mình.
\- Trạch.....Trạch.....Trạch ca ca! Trạch ca ca ! Huynh nghe đen nói không? Hức.... Hức.... đừng làm đệ sợ mà .... mau tỉnh lại ...... hức...
Hạ Tư Kỳ ngay lập tức gạt bỏ nụ cười vui vẻ đi thấy vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm , lạnh nhạt lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay trắng lau hết vết máu trên người mình, rồi kéo Lam Hi ra khỏi Cố Thừa Trạch để lau cho cậu.
Lam Hi không tin rằng tên Hạ Tư Kỳ này lại là một kẻ sát nhân không thương tiếc ,trước mặt đều đơ một mảng mặc cho hắn lau hết vết máu trên người mình, kể cả nước mắt của cậu . Sau một lúc cậu mới bình tĩnh lại được , lấy hết can đảm hét lên:
\- Tại sao ngươi lại làm như vậy? Trạch ca ca đã làm gì có lỗi ? Cố Gia làm gì có lỗi với ngươi chứ? Hức... tại sao.... tại sao.....hức...
\-Vậy ta hỏi đệ, tại sao đệ lúc nào cũng chú tâm đến nó, tại sao không để ý tới ta? Ta đâu làm gì có lỗi ? Là do Cố gia bọn họ có lỗi!! Tất cả đều do họ!!
Hạ Tư Kỳ ngay lập tức hoá điên gào lên thống thiết hỏi Lam Hi. Thấy cậu không hề có ý trả lời, chỉ quay mặt lo lắng cho Cố Thừa Trạch, Hạ Tư Kỳ liền người như lạnh đi, không tự chủ túm lấy cổ áo Lam Hi mà lôi đi ra khỏi hang động, Bỏ lại Cố Thừa Trạch phía sau đang hấp hối.
Lam Hi người đã đau đến cảm giác tê dại chỉ hét lên bảo hắn bỏ ra. Hạ Tư Kỳ lập tức cầm lấy khẩu sự vs trong tay bắn vào người Cố Thừa Trạch. Cố Thừa Trạch vội rên lên một tiếng đau đớn , Lam Hi nhìn thấy cảnh tượng liền thảm thiết khóc lóc cầu xin. Hạ Tư Kỳ vẫn tiếp đó bắn vào người Cố Thừa Trạch hai phát. Cậu thật sự ngất đi!
Lam Hi người như chết lặng , mặt thống khổ quay lại nhìn Hạ Tư Kỳ. Hạ Tư Kỳ nhìn thấy biểu hiện của Lam Hi thì ngạc nhiên xong cười như điên dại, ngược lại khiến Lam Hi càng trở nên căn ghét hắn. Mắt cậu không còn sáng Long lanh , nụ cười không còn tươi như hoa nữa mà nhìn Hạ Tư Kỳ bằng khuôn mặt không biểu cảm. Cậu từ trong tay hắn lấy ra cây súng.....
Bằng....
Tiếng súng vang vọng lại, một con người đang nằm trên mắt đất giãy dụa trong đau đớn. Không ai khác là Hạ Tư Kỳ, một bên chân của hẳn đã bị bắn đến nát bung máu , tràn lan khắp mắt đất từng vụn thịt nhỏ băn ra... Và chính Lam Hi\- một dứa trẻ đã làm điều kinh khủng ấy!