........
Tiểu thiếu gia Lam Gia nhanh nhảu giới thiệu bản thân một cách vô cùng cặn kẽ, vì nghe a ba a ma nói , chào hỏi cùng giới thiệu bản thân là cách lịch sự và lễ phép với người đối phương đang nói chuyện với mình:
"Ca .......à không , là Tổ....Tổ phụ , con là Lam Hi \- là con của gia chủ Lam Gia Lam Du và Gia Nữ Trần Gia Trần Kiều Ân , nhà con tổng cộng có hơn 27 người bao gồm cả người làm :A Tấn , A Trân .........."
Thấy bé con xinh xinh dưới tay mình cứ liếng thắng , cử động đôi môi nhỏ nhỏ liên tục, Lam Tử Đồng lại tiếp tục xoa xoa đầu cậu nhóc , một tay đưa lên chặn miệng Lam Hi:
"Được rồi ! Con không nói ta cũng biết con là ai , không thì tại sao ta lại gặp con chứ , đúng không?"
Bé con gật gật đầu đáp lại , tay bấu lấy cánh tay áo của Lam Tử Đồng nhũng nhịu :
"Vậy người gọi ta là Hi nhi nha! Ai trong nhà cũng gọi ta là thế hết a!"
"Ừm! Hi nhi ngoan"
"Ta có thể gọi tên người không?"
Đột nhiên bé con lại ngước mặt lên , mắt long lanh nhìn về phía Lam Tử Đồng hỏi
"Haizzzzzz..... Vậy , như này đi , con hãy gọi ta là Tử nhân gia !"
Lam Tử Đồng bất đắc dĩ khẽ lắc đầu , liền lấy luôn tên của mình ,lúc nô tì thân cận gọi cung kính khi mình còn là vương hậu cho Lam tiểu thiếu gia gọi.
Như đạt được mục đích , Bé con trong lòng Lam Tử Đồng nở một nụ cười thật tươi nhìn người xinh đẹp trước mắt khẽ gọi:
"Tử Nhân gia"
Lam Tử Đồng bỗng có chút xuất thần nghĩ về kí ức quá khứ , ánh mắt có chút thấm buồn nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần dịu dàng nựng má Lam Hi nhẹ nhàng nói:
"Nói chuyện đến đây thôi , đến lúc con phải về rồi ! Mai này có chuyện gì cần tìm đến ta thì hãy nhắm mắt định thần lại gọi tên ta , ta sẽ giúp con"
Vừa nói xong Lam Tử Đồng liền xoay người đi , xong lại nghĩ ra điều gì đó liền quay lại đưa cho Lam Hi một chuỗi vòng Ngọc lưu ly và nói:
"Đây, nếu con cần ta hãy nghĩ đến nó. Còn nữa , chuyện hôm nay con gặp ta trừ ta và con biết không được có người thứ ba ,biết không?"
Tiểu thỏ ngây ngây người rồi lại gật gật bộ dạng khả ái nhìn Lam Tử Đồng:
"Dạ ! Con biết rồi a !"
Vị nam nhân kiều diễm khẽ phất tay , mộng cảnh biến mất , Lam tiểu thiếu gia mở to mắt giật mình tỉnh lại , hơi ngơ ngác nhìn A Trân đang lo lắng như điên bên cạnh giường của cậu
'Lúc nãy ...là mộng sao?'
Lam Hi tự hỏi mình , không biết chuyện vừa nãy có thật hay không rồi tay cậu truyền đến cảm giác hơi cưng cứng
'Là chiếc vòng lưu ly đó!'
.......