Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 21




Trong trường hợp này Lục Diệp có chút khó ứng phó……

Vốn dĩ Chiến Đình Kiêu còn chưa nói xong, nhưng một người đàn ông ở bên cạnh, sẽ trực tiếp ảnh hưởng sự phát huy của cô!

Tuy rằng cô là phái diễn xuất kỹ năng, nhưng không biết vì cái gì, khi Chiến Đình Kiêu bên cạnh, cô lại không phóng ra được cái diễn xuất đó. Trừ phi là vai diễn phối hợp cùng Chiến Đình Kiêu.

Vì thế, Lục Diệp liền đẩy đẩy Chiến Đình Kiêu, khách khí mà nói, “Chiến tiên sinh, nếu không ngài vào bên trong ngồi trước?”

Cũng may Chiến Đình Kiêu không có nhiều chuyện, anh nhìn sâu vào Lục Diệp liếc mắt một cái, sau đó liền mang theo Hựu Hựu vào bên trong phòng. Giang Văn Thăng vẫn luôn không chuyển mắt mà nhìn thấy hết thảy, cảm thấy sự tình đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mình!

Lúc đứng trước cửa, trong lòng anh không phải không khiếp sợ.

Khi ở dưới lầu nhìn thấy Chiến Đình Kiêu, liền tính cùng Chiến Đình Kiêu chào hỏi. Nhưng lại không nghĩ tới, Chiến Đình Kiêu căn bản đều không để ý tới anh, xem anh là không khí.

Duyên phận chân chính vẫn là lúc hai người vào cùng cửa căn hộ.

Giang Văn Thăng nhìn thấy Chiến Đình Kiêu, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Bên người đứng một người mẫu mực như thế, anh làm sao không có áp lực?

Hơn nữa Chiến Đình Kiêu còn ôm đứa nhỏ đi vào……

Giang Văn Thăng càng ngày càng cảm thấy, Lục Lăng Tuyết nói thực đúng. Khả năng Lục Diệp cùng Chiến Vân Kỳ thật sự có bí mật không thể cho ai biết được, cho nên thân là chú hai của Chiến Vân Kỳ, Chiến Đình Kiêu mới có thể xuất hiện ở chỗ này. Còn Lục Diệp ôm đứa bé kia, cũng có lẽ là Chiến Đình Kiêu ủy thác Chiến Vân Kỳ chiếu cố.

Như vậy mới trằn trọc rồi vào tay Lục Diệp.

Giang Văn Thăng trong đầu suy nghĩ một lúc sau, lập tức tiến lên một bước, anh như là vì nhìn thấy Lục Diệp mà vui mừng khôn xiết, “Diệp Tử, cuối cùng anh cũng gặp được em!”

Lục Diệp lại biểu hiện có chút thương tâm, cô cúi đầu nói, “Văn Thăng…… Thực xin lỗi, em còn chưa điều chỉnh lại được cảm xúc. Nếu không, hay là anh mấy ngày nữa qua tìm em?”

Cô dùng sức lau lau nước mắt không có tồn tại hai bên khóe mắt mình, làm bộ liền đóng cửa lại. Kết quả cửa còn chưa đóng, Giang Văn Thăng một chân liền duỗi ra chặn.

Lục Diệp làm bộ không thấy được, trực tiếp mạnh mẽ đóng cửa lại. Cho đến khi Giang Văn Thăng kinh hô kêu đau, Lục Diệp như là vừa mới phản ứng lại, ngạc nhiên mà che miệng hỏi, “Văn Thăng, anh không sao chứ?”

“Chân anh bị em làm cho bị thương rồi, anh muốn biết, anh có thể vào ngồi một hồi hay không……”

“Đương nhiên có thể, nhưng mà Văn Thăng, hiện giờ em nhìn thấy anh, thật sự sẽ cảm thấy rất khổ sở thương tâm. Cho nên anh nếu là không có việc gì quan trọng, tốt nhất ngồi một chút rồi đi thôi.”.Cô nhìn thấy Giang Văn Thăng thật sự hết muốn ăn, cũng làm khó cho cô vì ác mà chỉnh tra nam, thế nhưng còn muốn ủy khuất chính mình tiếp tục nhìn bộ mặt này chính mình dường như muốn nôn.

Giang Văn Thăng cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống, cũng là không khách khí mà đem nơi này cơ hồ trở thành nhà chính mình.

Anh nhìn trang hoàng chung quanh, chỉ cảm thấy Lục Diệp cách trang hoàng phòng này tươi mát lịch sự tao nhã. Anh trước kia cũng thích Lục Diệp, nhưng trước nay đều chưa từng cẩn thận xem xét sinh hoạt thái độ cùng tất cả hoàn cảnh thiết kế sáng tạo khác người của cô. Giang Văn Thăng cảm thấy, Lục Diệp chỉ là gương mặt kia cũng đủ để khiến mình mang đến kinh hỉ.

Nhưng là gương mặt kia 5 năm luôn luôn sẽ nhìn thấy phát chán.

Hiện tại tốt rồi, anh dần dần có chút phát hiện mặt khác loang loáng của Lục Diệp. Phối hợp với gương mặt kia của cô, anh càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng.

Lục Diệp lại rất không thích đanh giá của Giang Văn Thăng.

Như thế nào qua đi lâu như vậy rồi, ánh mắt Giang Văn Thăng nhìn mình thế nhưng có chút đang xem xét vật phẩm? Nhưng hiện tại Lục Diệp đối với thái độ của anh đã không thực để ý, cô sau này chỉ để ý chính mình.

“Diệp Tử, anh…… Anh biết như vậy sẽ làm em khó xử.” Giang Văn Thăng ngữ khí cực lực vẫn duy trì thành khẩn động lòng người, “Anh nhớ rõ em trước kia rất thích làm minh tinh, cũng rất thích diễn kịch. Đều là bởi vì anh, mới làm lỡ em. Sau anh cẩn thận ngẫm lại, trong khoảng thời gian này là anh đối với em có chút thật quá đáng, cho nên anh suy nghĩ, em có muốn hay không tái xuất, anh đều sẽ giúp em?”

Lục Diệp trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt như cũ bất động thanh sắc.

“Chính là, anh hẳn là biết em…… Từ sau khi em và anh ở bên nhau, em cũng chỉ muốn cuộc sống bình dị. Giới giải trí nhiều loạn lắm, nếu em trở lại, anh còn có thể tin tưởng em sao?”

“Anh đương nhiên tin em! Diệp Tử, anh chỉ cảm thấy, là anh lúc trước làm chậm trễ mộng tưởng em. Hiện tại, anh đều nghĩ kỹ, cũng nghĩ thông suốt, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh nhất định sẽ giúp em vô điều kiện!”

Lục Diệp đã sớm chuẩn bị tốt con đường tái xuất cho chính mình.

Cô 5 năm trước chính là một tiểu ảnh hậu, nơi nào còn cần đến Giang Văn Thăng?

Hắn nói lời này, cũng không có cảm thấy chính mình cách ứng người sao?

“Văn Thăng, em biết anh tốt với em, nhưng là……” Lục Diệp tiếp tục muốn nói lại thôi, “Em gần đây thật sự không có thời gian a.”

“Em yên tâm, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh nhất định sẽ an bài tốt. Diệp Tử, anh sẽ chờ em!”

Lục Diệp liền chờ những lời này của hắn!

Đương nhiên, cô chờ tuyệt đối không phải lời thề mở miệng này của Giang Văn Thăng, mà là chờ hắn nói cho hết lời, rồi mới có thể đuổi người.

Lục Diệp từ trên sô pha đứng lên, cô đi tới cửa, “Được, vậy anh để em suy nghĩ. Đúng rồi, em muốn xuống dưới mua đồ ăn, đi cùng không?”

Giang Văn Thăng vui vẻ đáp ứng, hai người vừa mới đi đến cửa, trong phòng từ Chiến Đình Kiêu liền đi ra.

Anh nhân lúc Lục Diệp cùng Giang Văn Thăng đi tới cửa, lập tức đem Lục Diệp kéo vào, rồi sau đó mặc kệ Giang Văn Thăng, trực tiếp đóng cửa lại ngay trước mặt hắn.

Phanh một tiếng, tấm cửa thiếu chút nữa đập vào mũi Giang Văn Thăng.

Lục Diệp trong lòng không khỏi mà tán thưởng cách làm của Chiến Đình Kiêu, nếu không phải là anh, cô thật sự có thể phải tiếp tục phối hợp diễn với Giang Văn Thăng rồi. Cho nên, sau khi Chiến Đình Kiêu đóng cửa phòng lại, Lục Diệp cũng thong thả ung dung ngồi trở lại phòng khách.

“Cô muốn tái xuất?” Chiến Đình Kiêu thâm thúy con ngươi vẫn luôn dừng lại trên người Lục Diệp.

Nói thật, lúc nãy Lục Diệp nói chuyện cùng Giang Văn Thăng ở phòng khách, Chiến Đình Kiêu đều nghe thấy được toàn bộ. Đương nhiên, với thân phận này cảu anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cố tình nghe lén như vậy, anh chỉ là “không cẩn thận” nghe được mà thôi.

Chiến Đình Kiêu đã sớm quyết định chủ ý, nếu Lục Diệp muốn tái xuất, anh hoàn toàn có thể giúp cô.

Nhưng là Giang Văn Thăng bên kia…… không cần chứ?

Lục Diệp nghe được Chiến Đình Kiêu hỏi như thế, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Cô tự nhiên nhún vai, lười nhác mà nói, “Đúng vậy, nhưng loại chuyện tái xuất, tôi muốn dựa vào chính mình.”

Nghĩa là, Giang Văn Thăng muốn giúp cô tái xuất, cũng đến cầu cô.

Trừ phi là chính cô tái xuất.

Họp phóng viên lần trước, Lục Diệp cũng đã thành công tạo ra ưu thế cho chính mình, hiện tại cô muốn tái xuất, vốn dĩ chính là việc rất đơn giản.

Tùy tiện một cái tài nguyên, cô là được. Nơi nào còn cần đến Giang Văn Thăng làm đá kê chân?

Chiến Đình Kiêu thừa cơ hội này, khí phách mà nói, “Nếu cô muốn tái xuất, tới công ty tôi, tôi sẽ để cô trở thành siêu sao!”

Lục Diệp luôn cảm thấy, Chiến Đình Kiêu trong khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện ở trước mặt mình, hiện tại lại nói muốn giúp đỡ mình tái xuất, thật sự quá mức ân cần. Chẳng lẽ…… Dù sao anh nhất định có âm mưu gì đây!

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Cô nghĩ đều không có nghĩ, trực tiếp từ chối, “Không cần, tôi nói rất rõ ràng, tôi muốn tái xuất, nhưng là muốn dựa vào chính bản thân mình.”

Đại Boss thấy bản thân mình lần đầu tiên trong đời bị người cự tuyệt, tức khắc sắc mặt đen vài phần. Anh đột nhiên tới gần Lục Diệp, một bộ mặt soái nhân cộng với phẫn mặt ở cô trước mặt dần dần lớn ra.

“Cô là không cần tôi hỗ trợ, hay là cái gì?”

Chiến Đình Kiêu không thể không nghĩ như thế.

Lúc trước nghe Lục Diệp cùng Giang Văn Thăng nói chuyện, cô từ chối luôn là để lại một đường sống. Nhưng hiện tại đối với chính mình…… cô từ chối đến không khỏi cũng quá mức quyết đoán chứ?