Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 16




Chiến Đình Kiêu không nói lời nào, Bánh bao nhỏ bên người anh liền thất vọng. Nhóc cúi đầu, gục xuống, thoạt nhìn giống như lúc nào cũng đều sẽ tan nát cõi lòng sắp chết đến nơi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Bánh bao nhỏ…… Được rồi, Lục Diệplại mềm lòng.

Cô nuốt nước miếng miễn cưỡng mà nói: “Kia…… Như vậy đi, hai người ăn trước, tôi, tôi tới sau. Cũng đừng đi ra ngoài, ăn ở chỗ này đi……”

Lục Diệp đau lòng cực kỳ, cô chuẩn bị kỹ càng một nồi lẩu như vậy, chính là tính một mình chậm rãi hưởng thụ. Được, giờ tất cả đều không có.

Cô gian nan mà vào WC, sau đó làm bộ làm tịch mà ngồi ở trên bồn cầu.

Cũng không biết rốt cuộc là cái tình huống gì, bên ngoài kia một lớn một nhỏ hai khối băng sơn thực sự như xem nơi đầy trở thành nhà của chính mình, hai người thực mau liền bắt đầu ăn lẩu.

Mùi hương kia cố tình còn len lỏi vào trong WC.

Lục Diệp cả người đều không ổn.

Một lát sau, cô thật sự nhịn không được, ngồi dậy, rồi mới ra WC. Cô đi rửa sạch tay, rồi lúc chuẩn bị ăn cơm, lại phát hiện……

Ể? Nồi lẩu lại bị bọn họ ăn hết rồi?

Lúc này mới có bao lâu đâu?

Khối băng sơn này một lớn một nhỏ thoạt nhìn lãnh khốc, giờ nhìn lại, tuyệt đối là hai tên đại tham ăn a.

Lục Diệp nuốt nước miếng một cái, muốn nói chuyện, nhưng luôn cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt.

Được thôi, cuối cùng cô cũng để hai người họ ăn no rồi, giờ hai người có thể đi rồi chứ?

Lục Diệp cười cười, nhìn Chiến Đình Kiêu khách khí mà nói, “Đại Boss, hai người ăn no rồi, có cần xuống lầu tản bộ gì không? Chúng tôi nơi này…… Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, không khí cũng khá tốt.”

Chiến Đình Kiêu một chút cũng không khách khí, nói, “Ăn quá no rồi, đi không nổi.”

Khao! Anh đương nhiên ăn quá no rồi! Một nồi lớn như vậy, hai ngườilại chưa tới vài phút liền ăn sạch.

Tốt xấu gì cũng chừa lại chút cho cô chứ?

Lục Diệp cắn cắn môi, trên mặt đôi môi cực kỳ sáng lạn giả cười, “Vậy hai người…… Sớm trở về đi, nhóc còn nhỏ, về nhà muộn cũng không tốt.”

Hựu Hựu vừa nghe Lục Diệp nói như vậy, tức khắc bất an cực kỳ. Nhóc đột nhiên tung ta tung tăng chạy hướng về phía Lục Diệp, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay Lục Diệp. Nhóc ngẩng đầu lên, ủy khuất mà nhìn Lục Diệp.

Cặp mắt Bánh bao nhỏ xinh đẹp cực kỳ, giống như hai viên đá quý lộng lẫy bên trong, hơn nữa điểm chết người chính là lại còn ngận nước!

Lục Diệp ngẩn ra, phong tuyến trong lòng lại lần nữa bị đánh bại.

Cô nhìn Bánh bao nhỏ bộ dáng ủy khuất, chỉ có thể ôn nhu an ủi, “Được được được, cô không đuổi nhóc đi, không đuổi nhóc đi!”

Bánh bao nhỏ lúc này mới yên tâm, trong mắt giống như có lực hấp dẫn lùi về một chút.

Lục Diệp mi giác hơi trừu.

Nói cô là ảnh hậu, sao cô cảm thấy Bánh bao nhỏ này thiên phú biểu diễn cũng rất lợi hại à?

Sắc mặt kia biến hóa giống như ảo thuật vậy.

Bất quá Lục Diệp có thể thỏa hiệp với Bánh bao nhỏ, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp Chiến Đình Kiêu.

Anh ta là ai a, chính là nhân vật phong vân thành phố Hải Vân! Còn cô chỉ là một người đang có kế hoạch tái xuất mà thôi.

Đến lúc đó bị chụp được, Lục Diệp đã thật là một đống rắc rối.

Cho nên cô nhanh chóng lộ ra bụ cười ấm áp như của phục vụ viên, đương nhiên, nét cười lại mang chút lạnh. Lục Diệp nhìn Chiến Đình Kiêu, khách khí nhưng lại kiên quyết nói, “Chiến tiên sinh, ngài trở về trễ quá, lái xe trên đường cũng không an toàn lắm?”

Lục Diệp không khỏi bội phục chính mình!

Lời này rất có thể diện a!

Chiến Đình Kiêu ở trên sô pha, đổi một dáng ngồi càng thoải mái hơn.

Anh rất có hứng thú mà nhìn Lục Diệp, tà mị mà nói, “Cô nói rất đúng.”

Lục Diệp trong lòng đã như nở hoa.

Đúng không đúng không? Anh đã sớm có thể đi về rồi! Ăn vạ này không đi thì làm gì nữa?

Nhưng câu sau của Chiến Đình Kiêu lại làm Lục Diệp cơ hồ té xỉu.

Cô còn chưa nói gì, Chiến Đình Kiêu liền duỗi người ra, “Buổi tối lái xe thực sự không an toàn, tôi sáng ngày mai đi vậy.”

Lục Diệp sắc mặt tức khắc đen lại.

Đây lại nháo gì nữa trời? Còn bám lấy cô không tha?

Bánh bao nhỏ bám lấy cô, cô còn có thể nghĩ ra được lí do…… Có thể là bởi vì mình cứu nhóc. Nhưng Chiến Đình Kiêu, đây là ý gì?

Chẳng lẽ!

Chẳng lẽ anh đã biết mình 5 năm trước từ chối hôn ước, cho nên tính trả thù cô?