Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 13




“Lăng Tuyết!” Thấy tình huống không ổn, Giang Văn Thăng đột nhiên quát khẽ một tiếng, kịp thời bắt lấy cổ tay Lục Lăng Tuyết.

Sau đó, cầm lấy microphone, vội nói: “Người trong video không phải Lăng Tuyết, là có người hãm hại, đối với việc này, công ty tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

Giang Văn Thăng nói một hơi, kéo Lục Lăng Tuyết liền xuống sau hậu đài.

“Hôm nay kết thúc tại đây, vất vả cho các vị phóng viên rồi.” Mục đích đã đạt được, Lục Diệp công thành lui thân.

Cô đến văn phòng rồi, Lục Lăng Tuyết liền mặt mày dữ tợn vọt tới bên cô.

“Lục Diệp, ý cô là gì? Cô muốn hủy hoại tôi phải không? Video kia có phải do cô làm, có phải cô ghen ghét tôi, muốn hủy diệt tôi!”

Lục Diệp thong dong tránh sang bên cạnh một bước, Lục Lăng Tuyết nhào hụt, thiếu chút nữa té ngã.

Giang Văn Thăng thấy thế chạy nhanh lại, bắt lấy Lục Lăng Tuyết.

“Lăng Tuyết, em bình tĩnh lại đi.”

“Bình tĩnh? Anh kêu em bình tĩnh như thế nào? Lục Diệp nói như vậy trước mặt phóng viên, không phải rõ ràng là làm khó em sao? Cô ta là cố ý muốn hủy hoại em! Không nhịn được khi thấy em nổi hơn cô ta!” Lục Lăng Tuyết nói xong, trực tiếp nép vào người Giang Văn Thăng “Ô ô ô” mà khóc lên.

Không chút kiêng dè gì.

Đụng phải tầm mắt Lục Diệp nhìn qua, Giang Văn Thăng giống như điện giật, nhanh chóng kéo Lục Lăng Tuyết ra.

“Lăng Tuyết, em đừng kích động, chúng ta phải hiểu Lục Diệp, đột nhiên thấy video như vậy, cô ấy hiểu lầm đều rất bình thường, nhưng là, thanh giả tự thanh, cho Lục Diệp chút thời gian, cô ấy nhất định sẽ tin tưởng chúng ta, huống chi cô ấy ở trước mặt truyền thông vẫn là hướng về anh với em không phải sao?”

Hiện giờ vẫnkhông phải lúc trở mặt, Giang Văn Thăng nói âm thầm với Lục Lăng Tuyết một phen nhắc nhở kêu cô phối hợp.

Lục Lăng Tuyết tự nhiên là lòng tràn đầy không tình nguyện, hung hăng mà trừng mắt Lục Diệp, hừ lạnh một tiếng.

Giang Văn Thăng vẫn luôn ở trong tối quan sát biểu tình của Lục Diệp, nhưng từ trên mặt cô không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào, lúc này mới càng khiến người bất an.

Hắn ổn định tinh thần, ôn nhu gọi tên cô như ngày xưa, “Lục Diệp, mặc kệ em tin hay không, anh với Lăng Tuyết là trong sạch, cái video kia bị phát ra ở tiệc trao giải rõ ràng là có người hãm hại, em phải tin trong lòng anh chỉ có em, anh đối với em rất mực chung thủy.”

Nhìn ánh mắt anh lưu luyến nhu tình, Lục Diệp có một loại cảm giác bị cóc bò trên lưng ——

Thật là ghê tởm!

Còn Lục Lăng Tuyết ở một bên lại như tức giận đến sắp nổ.

Lục Diệp che đi ánh sáng ở đáy mắt, phảng phất như cái gì đều chưa từng cảm thấy được, đi một bước đến trước mặt Giang Văn Thăng, nhìn mắt anh, “Người đàn ông trong video kia thật sự không phải anh?”

“Không phải!”

“Anh thề đi.”

“Được, anh thề, nếu người trong video kia là anh, anh…… không chết tử tế được! Lục Diệp, em nhất định phải tin, trong lòng anh thật sự chỉ có một mình em.” Không biết vì cái gì, hôm nay nhìn người con gái này, hắn luôn có cảm giác không khống chế được chính mình, không cầm lòng được mà nắm lấy tay cô.

Thấy Lục Lăng Tuyết sắp bị tức điên lên, Lục Diệp đột nhiên thuận thế ngã vào lòng Giang Văn Thăng, hai tay vòng lấy eo hắn, “Văn Thăng, chúng ta lại có con nữa đi?”

Trên thực tế, Lục Diệp cùng Giang Văn Thăng chỉ ngủ qua có một lần, mà lần đó cũng là cô nghĩ như vậy.

Sau khi đứa nhỏ sinh non, cô từng mắc bệnh trầm cảm, rất bài xích việc quan hệ nam nữ, dần dà Giang Văn Thăng cũng không còn có đòi hỏi nữa.

Cô vẫn luôn ngây ngô tưởng gặp được người đàn ông tốt yêu thương và hiểu cô, thì ra là bởi vì hắn đã sớm tìm được người phụ nữ khác bù đắp.

Ha ha……

Khi đang nghe thấy lại muốn có con, Lục Diệp rõ ràng cảm giác được thân mình Giang Văn Thăng cứng đờ vài giây, rồi mới có chút không được tự nhiên mở miệng, “Sao đột nhiên lại muốn có con?”

“Anh không muốn sao?” Lục Diệp vùi đầu vào ngực hắn, nơi khóe mắt vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn ghen ghét củng phẫn nộ của Lục Lăng Tuyết.

Khóe miệng cô hơi cong lên mang chút ý cười.

Lục Lăng Tuyết còn nghĩ rằng mình hoa mắt, lập tức ngây cả người.

Ôm trong lòng ngực thân thể mềm mại, nghửi thấy mùi hương nhẹ tỏa ra từ người cô, Giang Văn Thăng gật đầu, “Muốn, anh đương nhiên là muốn rồi.”

Nói xong, hơi thở của hắn càng nặng nề hơn, sinh ra xúc động, muốn đem người phụ nữ từng vô số lần cự tuyệt hắn đè ở dưới thân, chinh phục cô, chiếm hữu cô!

Phản ứng của Giang Văn Thăng thế nào, không có người nào hiểu rõ bằng Lục Lăng Tuyết, cô gắt gao mà cắn môi, cả người tức giận đến phát run, đáy mắt hiện lên một tia ác độc, giây tiếp theo giơ tay đỡ trán, thân thể lung lay sắp đổ, “Văn Thăng……”

Cùng với tiếng kêu yếu ớt, Lục Lăng Tuyết nhẹ nhàng yếu đuối ngã xuống, trên mặt rơi hai hàng nước mắt.

“Lăng Tuyết.” Giang Văn Thăng mắt đầy thương tiếc, một tay ôm vào lòng người con gái kia.

“Văn Thăng, em đau đầu quá, đau đến sắp nứt ra rồi.” Lục Lăng Tuyết dựa vào người Giang Văn Thăng, như sắp nhũn rớt xuống đất.

Giả vờ bộ dáng nhu nhược yếu đuối đáng thương, cô thật đúng là không phải đối thủ của Lục Lăng Tuyết.

Lục Diệp trong lòng cười lạnh.

Bất quá không sao cả, kẻ yếu chỉ có thể đổi lấy sự đồng tình nhất thời, người mạnh  mới được tôn thờ.

Nhóm cặn bã, chờ quỳ xuống đất cầu xin tha đi.