Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 19




Kiên quyết không thể hướng thế lực ác cúi đầu, kiên quyết không thể làm cho địch nhân phát giác mình ddng loạn. Thiên Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng là thế nào nhìn BOSS đại nhân giống như là đang ghen ghét nàng, nhìn hắn bất mãn cùng phẫn nộ…

“Tiền thưởng tháng này không ai muốn nhận sao? Trở về làm việc hết cho tôi, nhìn cái gì!” Mập chủ quản từ trên trời giáng xuống làm cho các đồng nghiệp nữ ưa tám chung quanh vây xem như một làn khói toàn bộ chạy, chỉ còn lại mấy nam đồng nghiệp vẫn chưa thỏa mãn mới hoãn quá.

Mập chủ quản là nhân viên của Lăng thị nhìn mặt mà nói chuyện bản lĩnh tốt nhất , vừa vào phòng làm việc cửa chính liền phát hiện tổng tài ở lầu 6 rõ ràng tự mình xuống thị sát công việc, lập tức liền phát hiện nhanh chóng con mắt nhìn chằm chằm tổng tài ở bên cạnh Thiên Thiên.

Quay đầu lại đã thay đổi khuôn mặt tươi tắn:

“Tổng tài, ngài là tìm Thiên Thiên lên lầu sáu tiếp tục sửa sang lại số liệu sao, ha ha…tôi ở chỗ này sẽ tự sắp xếp nhân sự… ngài có chuyện gì tìm Thiên Thiên xin cứ việc phân phó.”

Thiên Thiên xem xét mập chủ quản xem ra trong nháy mắt biến thành cục thịt, nhìn lại BOSS đại nhân trên mặt từ từ vẻ mặt vui mừng, hiểu!

Thì ra là BOSS thích thủ hạ cười híp mắt, sau đó dùng góc độ này cùng hắn nói chuyện!

Thiên Thiên ghi nhớ.

Phụng mệnh ôm văn kiện cùng lão bản trở về phòng làm việc tiếp tục thẩm tra đối chiếu số liệu, sau ba giờ Thiên Thiên vừa cùng Lăng Phong có mắt thần nhìn nhau lúc này liền cười, sau đó hí mắt, lại quay đầu lại tiếp tục làm việc làm không biết mệt.

Tới gần giờ tan việc boss ở sau lưng vang lên tiếng:

“Sở Thiên Thiên, ánh mắt em làm sao vậy.”

Thiên Thiên vô ý thức xoa xoa mắt, sau đó đứng dậy quay đầu lại, cười, ngửa đầu, híp mắt, đáp:

“Báo cáo tổng tài! Đôi mắt của em không có chuyện gì, tạ tổng tài quan tâm!” Nói xong cảm giác động tác này động giống khi vào đội thiếu niên tiền phong…. thiếu chút nữa liền chào một cái.

Lăng Phong để xuống văn kiện trong tay giương mắt nhìn Thiên Thiên một cái, bưng lên cà phê nhấp một miếng, nhìn lại nàng:

“Ngồi xuống đi, có chuyện gì từ từ nói.”

Thiên Thiên ý thức được chính mình thất thố, bất đắc dĩ mỗi lần nhìn thấy hắn cũng sẽ khẩn trương không biết làm sao.

Lúng túng ngồi trở lại ghế của chính mình, Thiên Thiên nhịn không được lại bắt đầu hối hận chuyện lần đầu gặp mặt đắc tội với lão bản.

Nghĩ lại, tối hôm qua là hắn chiếm tiện nghi của nàng nơi này mặc dù là địa bàn của hắn, nhưng mình người nghèo chí không nghèo, gì phải sợ hắn, gì không lấy lại công đạo cho nụ hôn đầu của mình đây? !

“Đúng vậy, em có chuyện muốn nói.” Thiên Thiên ưỡn ngực ngẩng đầu, con mắt cũng không híp, vì nàng đáng thương cáo biệt nụ hôn đầu tiên phải bất cứ giá nào :

“Tổng tài, tối ngày hôm qua…”

“Hả?”

“Xe… Trong xe…”

“Trong xe?”

Giả bộ! Biết rõ còn cố hỏi!

“Trong xe anh… anh ở trong xe…”

“Hôn em?”

Thiên Thiên khuôn mặt ửng hồng, rốt cục BOSS gọn gàng dứt khoát nói ra cũng làm theo một câu đầy đủ:

“Dạ, đúng vậy!” Vẻ mặt tức giận:

“Anh ở trong xe hôn xong… Ách, đã đi… em cảm giác như vậy rất tùy tiện.” Bất mãn kìm nén cả đêm lời nói đều nói ra thấy thoải mái hơn…

Lăng Phong như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó kéo ra cái nụ cười mê người, đối với thái độ của nàng dám ở trước mặt hắn tức giận thật thưởng thức. Thiên Thiên không hiểu lão bản làm sao sẽ lộ ra loại cười vui mừng này nhưng nàng từng nghe các đồng nghiệp nghị luận qua khi lão bản cười sẽ chỉ ở hai loại trường hợp đối với hai loại người.

Loại thứ nhất: chờ xử lý cao cấp. Lão bản vì lung lạc lòng người bình thường khi xử lý nhân viên cao cấp của công ty tạm rời cho rời chức vị sẽ dành cho đối phương một cái cười, bày tỏ xin lỗi, cũng là vì nói cho bạn chết sướng mau một chút, cười đối với bạn nói: “An giấc đi.”

Loại thứ hai: đợi “Chém đầu” 1 đối thủ mạnh. Cười để mê hoặc địch nhân, làm cho địch nhân giảm xuống đề phòng, sau đó đánh úp xông tới làm cho người ta khó đề phòng đánh thêm mấy cước. Có thể dùng nụ cười sắc bén chứa dao để hình dung loại này là “cười lễ nghi” .

Thiên Thiên đang suy tư nàng sẽ là loại nào chỉ nghe thấy tổng tài đại nhân cười nói với nàng:

“Vậy anh về sau sẽ không như vậy.” Nói chuyện người đã tựa ở trước mặt bàn làm việc của Thiên Thiên, nhún nhún vai cúi đầu, mũi cao đẹp cách Thiên Thiên chỉ có không đến vài cm.

BOSS tùy thời gây cho nàng áp lực đều là làm cho người ta hít thở không thông, mơ màng như vậy trong nháy mắt Thiên Thiên cảm thấy có hơi thở quen thuộc truyền vào chóp mũi, kịp phản ứng muốn chạy trốn thì đã muộn.

“Ngô…” Lưu manh lưu manh!

Qua đã lâu, thật lâu đến khi Thiên Thiên thật sự muốn hít thở không thông thời điểm đó BOSS mới buông nàng ra, gian kế thực hiện được dường như nhéo nhéo mặt Thiên Thiên hồng thông:

“Có tiến bộ.”

Này đều cùng 1 câu…Thiên Thiên một câu nói đều nói không nên lời, nhìn xem người tựa ở bên cạnh nàng không có ý định rời đi, hơi tức một chút hơi thở lạc nhịp, tận lực không để cho mình cáu lên:

“Tổng tài anh…” Thiên Thiên kìm nén nửa ngày một câu nói không nói ra miệng,

“Anh không đi.” Lăng Phong trên mặt vẫn là nụ cười mê người hiếm thấy:

“Như vậy khác rồi chứ.”