“Cho nên… các người vì Diệp Lạc, mà không chút do dự tổn thương tôi, đúng không”
Mẹ Tiêu cắn răng gật đầu, “Không sai, chỉ cần Diệp Lạc hạnh phúc, kêu tôi làm gì tôi cũng nguyện ý, Tiêu Lăng, mẹ và ba con nuôi con nhiều năm như vậy, nếu con có chút lương tâm, thì đối tốt với Diệp Lạc 1 chút, sự thật về chuyện Diệp Lạc 6 năm trước con cũng biết rồi, Diệp Lạc chỉ vì muốn tốt cho con, con tại sao không chịu hiểu cho nó, không thể đợi nó 1 tí, nó quá hiền lành, cho nên luôn luôn bị tổn thương, lần này, mẹ tuyệt đối không để nó bị tổn thương nữa.”
“Cho nên bọn ta đem Diệp Lạc về nước, phá hoại hôn lễ của con.” Tiêu Lăng haha cười lớn, “Mẹ, dù cho con không phải con ruột, chúng ta cũng có 20 năm tình cảm mẹ con, mẹ không thể mong con sống tốt dù chỉ 1 chút sao, nói con không đợi cô ấy… cô ấy đi 1 lần là 6 năm, 6 năm biệt vô âm tín, mẹ muốn con đợi thế nào? Năm đó, nếu cô ấy không đi, tình cảm của tụi con vẫn còn, đừng nói bệnh, dù cô ấy có qua đời con cũng yêu thương cô ấy cả đời, nhưng chính cô ấy không để con chia sẻ với cô ấy tại thời gian khó khăn của mình. Vậy dựa vào đâu, hạnh phúc của con phải chia sẻ cho cô ấy.”
Mẹ Tiêu lập tức tức giận, “Tiêu Lăng, mày thay tình đổi dạ chính là thay tình đổi dạ, liên quan gì tới Diệp Lạc, mày đừng đem lỗi sai đẩy lên người nó, năm đó nó rời đi…”
“Đủ rồi, đừng nói là vì tốt cho tôi, tôi không kêu cô ấy đi, cũng không yêu cầu cô ấy phải vĩ đại như vậy, nếu cô ấy đã lựa chọn như vậy, thì nên biết được kết quả ngày hôm nay, cho nên, hôm nay tôi thích người khác, cô ấy cũng sớm liệu được…”
“Ba---”
Tiêu Lăng vẫn chưa nói xong, mẹ Tiêu đã hung hăng tát anh 1 cái.
Lão gia lập tức đi qua, tức giận nhìn mẹ Tiêu, “Mày làm gì ai cho phép mà động tay động chân.”
Tiêu Quốc Cường lập tức kéo cánh tay mẹ Tiêu, sợ bà ta lần nữa xông qua kia.
Mẹ Tiêu cắn răng tức giận nhìn Tiêu Lăng, “Đây là lời mày muốn nói với Diệp Lạc sao, uổng công bao nhiêu năm nay Diệp Lạc nhớ thương mày, mày báo đáp cô ấy như vậy sao? Nó rời đi thì đã sao, nếu mày thật lòng, thì nên chung thuỷ với nó cả đời.”
Chung thuỷ cả đời…
Haha
Tiêu Lăng che mặt đau rát, ánh mắt bi ai nhìn mẹ Tiêu, “Mẹ, nếu con là con ruột, Diệp Lạc là con nuôi, cũng phát sinh ra sự việc ngày hôm nay, mẹ cũng sẽ làm vậy sao, để con phân tích cách nghĩ của mẹ được không? Theo như con thấy, mẹ đối với Diệp Lạc 1 bên là thương 1 bên là ân hận, đúng không? Cho nên, mẹ muốn cố gắng bù đắp cho cô ấy, nhưng mẹ đó là mẹ nợ cô ấy, con không nợ, con tự cảm thấy lúc hẹn hò con không có lỗi với cô ấy, đối xử với cô ấy cũng rất tốt dù cho có bất kỳ chuyện gì, nhưng cô ấy lựa chọn không cần, rời bỏ con, con là 1 người đàn ông bị bỏ rơi, con không hận cô ấy là đã quá tốt rồi, mẹ dựa vào đâu bắt con chung thuỷ với cô ấy suốt đời, chỉ dựa vào mẹ là mẹ ruột của cô ấy?”
Tiêu Lăng cười ra tiếng, “Mắc cười thật mắc cười, nếu mẹ cảm thấy nợ Diệp Lạc, mẹ muốn bù đắp cho cô ấy thế nào cũng được, con không có ý kiến, nhưng, đừng để nợ của mẹ lên đầu con, con không nợ cô ấy.”
“Tiêu Lăng mày có lương tâm không, mà báo đáp ơn dưỡng dục của tao và ba mày như vậy sao.”
Tiêu Lăng như không nghe thấy, cười 1 tiếng, “Xem ra, không phải không có tình mẹ, mà không đặt trên người con mà thôi, cuối cùng con cũng hiểu, cảm ơn mẹ đã giải đáp thắc mắc, sau này con không còn bị vấn đề này làm phiền nữa. Ha… mẹ là mẹ của con, điểm này không bao giờ thay đổi, sau này con sẽ hiếu thuận với ba mẹ, nhưng, chỉ như vậy mà thôi.”
Muốn anh vì vậy mà nối lại tình xưa với Diệp Lạc.
Xin lỗi.
Anh không làm được.
Tiêu Lăng lướt qua sofa, đi lên lầu, vừa đi vừa nói, “Nếu Diệp Lạc đã về rồi, vậy sau này con ra ngoài ở, miễn cho có ai hiểu lầm, con đi dọn đồ.”
“Mày đứng lại.” Mẹ Tiêu ở phía sau điên cuồng hét lên.
Sống lưng Tiêu Lăng cứng đờ, bước chân khẽ dừng lại, nhưng không quay lưng, “Mẹ còn chuyện gì muốn nói với con sao?”
“Tiêu Lăng, Diệp Lạc thì sao, mày đi như vậy Diệp Lạc phải làm sao.”
“Con với cô ấy đã chia tay, với lại bây giờ con có vợ, chuyện nặng nhẹ con có thể phân biệt được, con không muốn vợ con hiểu lầm quan hệ của con với Diệp Lạc, cho nên sau này sẽ giữ khoảng cách nhất định với Diệp Lạc, cô ấy vẫn là con của ba và mẹ, nhưng con sẽ không đến gần cô ấy.”
“Không được, trái tim của Diệp Lạc đều trên người mày, mày làm vậy nó sẽ đau lòng chết mất.”
Tiêu Lăng không muốn nói, chuyện đó liên quan gì tới anh.
Tô Tố nói đúng, nếu đã chia tay, bạn bè cũng không cần làm, anh dùng 5 năm để tiêu hoá sự thật là Diệp Lạc đã rời đi, lúc đó mẹ có từng đau lòng cho anh không?
Nhưng Tiêu Lăng biết, anh không nói nữa, cũng không muốn thay đổi cách nghĩ của mẹ.
Anh lắc đầu, không nói nữa, tiếp tục đi lên lầu.
“Tiêu Lăng, Tiêu Lăng mày không thể chuyển nhà, tao với ba mày thương lượng xong rồi, sau này chúng ta sẽ ở lại trong nước, tình trạng bệnh của Diệp Lạc đã được khống chế, tất cả đều sẽ ở lại trong nước, chuyện trước đây chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ sống như trước đây có phải tốt không”
“Mẹ, xin lỗi con là đàn ông, con có trách nhiệm của mình, có vợ có con, bọn họ cần con”
Trách nhiệm?
Mẹ Tiêu bắt được trọng điểm trong lời Tiêu Lăng nói.
Bà lập tức nói, “Nếu là vì trách nhiệm, vậy con hoàn toàn có thể ly hôn với Tô Tố, nhà chúng ta có thể cho cô ta 1 số tiền lớn, để bọn họ sau này có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, Diệp Lạc sẽ không ngại chuyện con đã ly hôn, còn về con cái… con cái cứ để Tô Tố dẫn đi, con kết hôn với Diệp Lạc, sau này sẽ lại có con…”
“Mẹ.” Tiêu Lăng hoàn toàn không thể tiếp tục nghe, tay anh không do dự chặn trước mặt ngắt lời của mẹ Tiêu, quay lại ánh mắt kiên định, “Vơ của con, còn có con của con, nếu mẹ đã làm mẹ rồi, vậy mẹ hỏi ba. Hỏi ba có thể vì 1 người bạn gái cũ không đâu mà rời khỏi vợ và con của mình không, nếu ba làm được, thì con không có gì để nói, nhưng con nói rõ cho mẹ nghe, con làm không được, suốt đời này con cũng sẽ không rời khỏi vợ con của con, bây giờ Tô Tố không tha thứ cho con … điều này con đáng phải chịu, con sẽ cố gắng để có thể nhận được sự tha thứ, cho dù cả đời này cô ấy không tha thứ cho con, con với Diệp Lạc cũng không có khả năng.”
“Tiêu Lăng.”
“Mẹ… con hối hận rồi. Thật sự hối hận, nếu thời gian có thể quay lại, quay lại lúc trưa khi hôn lễ đang diễn ra, con nhất định không nhận điện thoại của mẹ, không, nếu nhận rồi thấy được bức hình mẹ gửi Diệp Lạc đang trong tình trạng nguy kịch, con cũng sẽ không rời khỏi lễ đường. Bởi vì bây giờ con đã hiểu, ai mới là người quan trọng nhất trong đời con, 6 năm trước, không có Diệp Lạc, 1 mình con đau khổ nhưng có thể dần qua đi, nhưng bây giờ. Nếu không có Tô Tố cả đời này của con cũng không có ý nghĩa nữa.”
Tiêu Lăng nói xong, không dừng lại nữa, bước bước lớn lên lầu thu dọn đồ đạc.
Vừa đi đến cửa cầu thang, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Diệp Lạc, chao đảo xuất hiện trước mặt anh.