"Được, tôi đồng ý với anh" Nhã Tịnh cắn răng đồng ý điều kiện của hắn nhưng cô đang thắc mắc một vấn đề là Hạo Hiên là kẻ có tiền bên ngoài có biết bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp quyền quý sao hắn lại không chon họ mà lại chon cô.
"Tại sao lại chọn tôi?"
"Nhã Tịnh cô quên tôi rồi sao?" Hạo Hiên bật đèn lên lúc này cô mới nhìn kĩ được gương mặt của hắn, ông trời đã cho hắn một gương mặt điển trai và thân hình nam tính. Ông trời không những cho hắn gia thế quyền quý mà còn được bề ngoài vạn người mê nhưng hắn là ai? Người quen trước đây sao? Không có chút kí ức gì cả.
"Tôi trước đây từng gặp qua anh sao?"
"Cô thực sự không nhớ?" Vẻ mặt của Hạo Hiên trở nên trầm xuống, vốn nghĩ cô sẽ nhớ ra nhưng không.
"Cô có nhớ cậu bé lúc nhỏ từng ở cạnh nhà cô không?" Hạo Hiên cố tạo ra những kỉ niệm mà họ đã từng trải qua nhưng hiện tại trong đầu Nhã Tịnh là một mảng trống rỗng cô nào có người bạn nào ở cạnh nhà lúc nhỏ đâu nhỉ?
"Cạnh nhà tôi chẳng có ai cả"
"Sao có thể chứ? Cô thực sự không nhớ gì sao?"
"Có thể anh nhầm người rồi, mà này nhanh chóng thả cha tôi ra tôi không có thời gian chơi trò nhận người thân với anh đâu"
"Từ giờ cô chính thức là người của tôi rồi, nên cha cô cũng xem như là cha vợ rồi nên cô yên tâm cha cô sẽ được về nhà bình an"
"Nghỉ ngơi đi!!"Nói rồi Hạo Hiên đi ra ngoài sau đó dặn người hầu vào chăm sóc và phục vụ cho Nhã Tĩnh, riêng Nhã Tịnh cô đang cảm thấy có lỗi với Hạo Thiên cô vẫn chưa nói lời chia tay với anh, anh có hận cô không.
Thu người ở một góc phòng, cô khóc trớ trêu cho số phận của mình. Nếu như cha cô không bài bạc rượu chè thì cô đã không ra nông nỗi, cô ước hôm đó cha ở nhà và không đi đánh bạc thì cô đâu cần phải đến tận đây để van xin hắn cơ chứ.
.....
Nhớ lại chiều hôm nay....
Nhã Tịnh đang loay hoay nấu cơm dưới bếp thì cha của cô nói không ăn cơm sau đó ra ngoài, trời cũng dần sập tối nhưng vẫn chưa thấy cha mình về cô chông đứng chông ngồi đợi cửa nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của cha mình.
Một lát sau thì điện thoại vang lên, bảo cô đến sòng bạc để đón cha mình về, Nhã Tịnh nghe nói vậy xanh cả mặt đi đến tìm cha mình.
Vào đến nơi cô thấy cha mình người máu me, đang bị trói lại cô hoảng sợ vô cùng.
"Cha!!! Sao cha lại đi đánh bạc nữa, cha đã hứa không đến nơi này nữa cơ mà"
"Nhã Tịnh cứu cha với, họ muốn chặt tay chân của cha" ông ta cả người run rẩy nhìn con dao trên tay của tên kia đang vẩy trước mặt.
"Có gan đánh cược giờ không có tiền tao lấy bàn tay của lão, mày khôn hồn thì đưa tiền chuộc lão đi!!" Hắn lại đưa con dao hù doạ làm tim của ông ta như muốn rơi ra vậy.
Nhã Tịnh biết kiếm đâu ra tiền mà trả cho chúng bây giờ, hàng ngày cô phải kiếm tiền bằng nhiều nghề khác nhau nhưng tiền chỉ có một ít làm sao đủ mà trả số nợ chồng chất của cha mình đây chứ.
Trên tần trên Hạo Hiên nhìn xuống, ngay lập tức hắn liền nhận ra người con gái lúc trước tuy có nét thay đổi nhưng vẫn là cô không sai đâu được. Hắn cũng từng biết cha của cô nên không thể nhầm lẫn vào đâu được.
"Ông chủ bảo cô nhanh chóng trả nợ không thì...." tên đó đưa tay đang cầm dao diễn hành động muốn giết cha của Nhã Tịnh.
"Tôi có thể gặp riêng ông chủ các người không?"
"Không được muốn gì thì thông qua bọn này, bọn này giải quyết cho!!"
Lúc đó một người khác đi vào bảo cô đến gặp ông chủ của họ, cũng chính lúc đó cô đã gặp Hạo Hiên để xin cho cha mình.
Bỗng điện thoại vang lên là của Hạo Thiên, cô không dám bắt máy nhưng một lúc sau cũng bắt máy lên cô kiềm nén giọng của mình lại.
"Sao nghe máy trễ thế, anh tưởng em ngủ rồi chứ"
"Em chuẩn bị ngủ rồi, nay em hơi mệt"
"Vậy em ngủ đi, ngủ ngon nhé "
#wattpad:laclac8662