Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 350




"Quyết định thế nhé, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường! Đêm nay ngủ sớm thôi, chồng ngủ ngon!", Thẩm Giai Oánh nở nụ cười ngọt ngào. Cô hôn khẽ lên môi Tần Hạo rồi quay người lại, kéo tay anh ôm mình từ phía sau. Tư thế này khiến cô cảm thấy rất an toàn.

Tuy kế hoạch rất hay nhưng chưa chắc thực tế đã hoàn hảo như thế.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Giai Oánh nhắc đến chuyện này, quả nhiên Oanh Oanh cũng đòi đi theo.

Vì công ty chỉ cho dẫn một người thân theo nên nếu Oanh Oanh cũng muốn đi thì phải tự trả tiền. Tiền không quan trọng, nhưng khó khăn lắm Thẩm Giai Oánh mới được ở riêng với Tần Hạo. Cho dù đang đi chơi với đồng nghiệp, cô vẫn có thể độc chiếm anh.

Nếu đám Oanh Oanh cũng đi, chắc chắn họ sẽ đi cùng cô và Tần Hạo rồi. Thế thì không còn thế giới riêng của hai người nữa.

Yên Yên khá tinh tế. Cô ấy nhận thấy sự chần chừ của Thẩm Giai Oánh, bèn nói một cách quan tâm: "Chị, chúng ta không đi nữa, để chị Giai Oánh và anh Tần đi chơi với nhau thôi! Đúng rồi, tối nay hai người không về à? Vậy tôi không nấu cơm cho hai người nữa nhé!"

Nghe thấy thế, Oanh Oanh lập tức bất mãn nói: "Ăn gì mà ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Ăn nhiều thì béo. Đến khi giống heo rồi, để xem có anh chàng nào thích em nữa không? Phải vận động nhiều lên, cơ hội tốt thế này cơ mà. Cùng nhau ra ngoài du lịch, hay biết mấy!"

Tần Hạo hơi bất đắc dĩ. Cả ba người phụ nữ đều có ý định riêng, anh dứt khoát không xen vào.

Thẩm Giai Oánh cũng thấy mình thế này không ổn lắm. Hai chị em kia đã ở nhà quá lâu rồi, muốn ra ngoài chơi một chút cũng đúng thôi. Sau này vẫn có thể có thế giới của hai người mà. Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng ta cùng đi đi, nhưng không miễn phí cho hai người được đâu. Tuy nhiên tôi sẽ mua vé vào cửa cho hai người!"


"Ồ, thế thì cảm ơn chị Giai Oánh nhé. Hai người chờ tôi chút, tôi đi thay quần áo đây!", Oanh Oanh nhìn bộ đồ ngủ và mái tóc bù xù của mình, trông như ma. Cô ấy lập tức quay người về phòng để thay quần áo.

Yên Yên cũng hết cách, đành về phòng thay quần áo luôn.

Hai người Tần Hạo đành phải chờ ở phòng khách.

Trừ lần ăn mặc giống nhau khi gặp ở quán bar hồi trước, sau đó lại mua hai bộ đồ như nhau ở cửa hàng, từ đó trở đi, hai chị em này không bao giờ mặc quần áo giống nhau nữa nên cũng dễ phân biệt hơn.

Yên Yên rất nhanh nhẹn. Cô ấy không trang điểm, mặc đồ thể thao, trông trong sáng như học sinh, buộc tóc đuôi ngựa.

Còn Oanh Oanh thì rất lề mề, phải mất tận nửa tiếng. Khi cô ấy ra ngoài thì cũng khiến người khác cạn lời. Váy xuyên thấu gợi cảm, giày cao gót cao ngất kèm theo tất lưới, trông không giống đi chơi mà giống đi vẫy khách hơn.

"Oanh Oanh, chúng ta đi leo núi đấy. Cô mặc thế này không tiện lắm đâu!", Thẩm Giai Oánh không thể không nhắc nhỏ một câu. Hôm nay cô mặc quần jean, áo cộc tay trắng, giày đế bằng, đội mũ và đeo kính râm, mang lại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

Oanh Oanh khoát tay: "Sợ gì chứ? Không sao đâu. Tôi không khiến chị mất mặt trước đồng nghiệp là được chứ gì?"

Tần Hạo sầm mặt. Cô ấy mặc thế này thì không mất mặt chắc?

Thẩm Giai Oánh chỉ đành im lặng.

Vì hôm nay đi chơi nên Tần Hạo cũng chẳng muốn lái xe. Bốn người họ gọi một chiếc taxi, đến tụ họp với đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh trước đã.

Mới đi được nửa đường, Tần Hạo đã bắt đầu hối hận vì đồng ý dẫn Oanh Oanh theo.

Đầu tiên cô ấy đòi ngồi ở ghế trước, không muốn chen chúc với ba người ở phía sau. Tần Hạo bó tay, đành chiều ý cô ấy.

Sau đó, người phụ nữ này không biết xấu hổ khi ở trước mặt anh thì cũng thôi. Dù có tài xế taxi, cô ấy vẫn gây chuyện. Hôm nay cô ấy mặc váy xuyên thấu vừa gợi cảm vừa nổi bật, đi tất lưới quyến rũ, khiến tài xế trung niên nhìn mà chảy nước miếng, thường xuyên liếc sang. Ông ta vừa liếc đã ngẩn ngơ, tí thì đâm vào xe khác rồi.

Oanh Oanh đắc ý nói: "Chú tài xế ơi, tôi đẹp không thế?"


"Khụ khụ, đẹp lắm!", chú tài xế lúng túng ho một tiếng, nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Hạo ở phía sau, sợ đắc tội người ta nên không dám nhìn nữa.

Tần Hạo không có ý kiến gì với ông ta. Chủ yếu là anh ý kiến với cô nàng không biết điều Oanh Oanh đây này.

Sau khi đến quảng trường tập hợp, họ mới biết hôm nay vẫn rất đông. Vì là cuối tuần, hơn nữa lâu lắm rồi công ty không tổ chức hoạt động gì nên tối nay, các đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh quyết định cắm trại. Rất nhiều người đều đeo túi xách, chắc trong đó là đồ dùng hoặc đồ ăn.

Về phần lều thì chắc chắn là sẽ thuê ở đích đến.

Tần Hạo không ngờ sẽ phải ngủ ngoài trời nên không chuẩn bị. Thẩm Giai Oánh cũng chẳng nghĩ đến chuyện này. Cô thấy việc bỏ hai chị em kia ở nhà một ngày đã là quá lắm rồi, đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện để họ ở nhà hai ngày, càng không định qua đêm bên ngoài, thế nên mới không nói gì với Tần Hạo.

Nhưng đúng lúc này, Oanh Oanh lại lên cơn. Cô ấy vỗ tay, cười lớn: "Hay quá, tối nay được cắm trại bên ngoài rồi. Lâu lắm không ngắm sao, liệu có sao băng không nhỉ?"

"Tốt nhất là có, đập chết cô luôn đi!", Tần Hạo tức giận nói. Khi cắm trại ngoài trời, nếu không chuẩn bị trước thì sẽ rất bất tiện, nhất là với con gái. Hơn nữa không khéo là Yên Yên vừa đến ngày!

Quả nhiên, nghe thấy chị nói thế, sắc mặt của Yên Yên thay đổi ngay. Cô ấy nói với vẻ đáng thương: "Em không cắm trại được không? Em… em đang…"

"Chỉ là đến ngày thôi, sợ gì chứ. Hai hôm trước chị cũng thế, vẫn ăn kem uống bia, có sao đâu. Nếu em không muốn cắm trại thì ở nhà luôn đi, tối mai nấu cơm cho bọn chị là được. Em về đi!"

Khi bắt nạt em gái, Oanh Oanh chưa bao giờ mềm mỏng. Ngay cả Thẩm Giai Oánh cũng hơi không chịu được.


Nếu không có người ngoài ở đây, Tần Hạo rất muốn đá bay cô ấy về nhà.

Nhưng người được chào đón nhất lại là Oanh Oanh.

Dù sao mỹ nữ cũng là tài nguyên khan hiếm. Ban đầu, trong công ty có một người phụ nữ hoàn hảo như Thẩm Giai Oánh, đáng lẽ lúc này cô sẽ được đàn ông chú ý nhất mới phải. Tiếc rằng Thẩm Giai Oánh đã là hoa có chủ rồi.

Khi Thẩm Giai Oánh mỉm cười, kéo tay Tần Hạo, giới thiệu với mọi người rằng đây là bạn trai cô, thậm chí Tần Hạo có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trong mắt họ. Lúc nói đến nghề nghiệp và thân phận của anh, anh lại cảm nhận được sự khinh thường từ những người đó.

Thế nên cặp đôi mặn nồng Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh sẽ không được người khác chào đón rồi.

Nhưng hai cô gái mà Tần Hạo dẫn đến lại khiến người khác sáng mắt lên. Yên Yên mặc theo kiểu học sinh, mất không ít điểm, nhưng bộ đồ gợi cảm của Oanh Oanh thì quá chí mạng.

Hơn nữa đàn ông ở đây lại nhiều hơn phụ nữ. Vì đã nghe nói đến việc phải cắm trại ngoài trời nên những cô gái không có bạn trai đi cùng cũng chẳng dám đi, còn những người có bạn trai rồi thì đâu đến lượt kẻ khác chứ. Thế nên Oanh Oanh vừa đến đã được người khác vây quanh.

"Đúng là trung tâm rắc rối!", Tần Hạo tức giận nói, bị Thẩm Giai Oánh kéo lại.

- -------------------