Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Là tôi có mắt như mù nên mới dám tranh giành
người phụ nữ của cậu chủ Tần!", Triệu Thiên Thành
nói với vẻ đầy hối hận.
Khóe miệng Tần Hạo khẽ nhếch lên làm lộ ra ý
cười nhàn nhạt và một chút tà khí. Anh nhẹ nhàng
đáp: "Ái chà, chuyện này anh vẫn còn nhớ sao? Thế
nào? Không phải lần trước anh đập xe rất vui vẻ sao!
Nếu anh đã nhận sai rồi thì bây giờ định sửa sai thể
nào đây?"
Triệu Thiên Thành thần người ra, sau đó như đột
nhiên nhớ ra điều gì, anh ta nói: "Chỉ cần cậu chủ Tần
rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân này thì việc này
cứ để tôi làm, tuyệt đối sẽ khiến cho cậu hài lòng!"
"Tôi còn chưa nói gì mà anh đã hứa hẹn một
tràng, anh có ý gì vậy? Tôi nghe không hiểu?"
Tần Hạo mỉm cưỡi.
Triệu Thiên Thành lặng người, đáp: "Cậu chủ Tần
không biết sao? Cô gái đó gið đã lên núi dạy học,
không còn ở Trung Hải nữa!"
"Anh cũng biết điều này sao?", sắc mặt Tần Hạo
lạnh lẽo. Đường Kiều đã lên núi dạy học, cũng không
biết giờ cô ấy đang sống ra sao.
Tần Hạo nhớ lại những ngày tháng còn ở trường
đại học với Đường Kiều, nhớ lại những hồi ức vô cùng
tươi đẹp đó.
Triệu Thiên Thành này hóa ra cũng biết cô ấy đã
lên núi.
"Không không không, cậu chủ Tần hiểu lầm rồi!",
Triệu Thiên Thành vội vã xua tay: "Tôi đã cho người đi
lên núi cùng cô ấy, nhưng người tôi cử đi theo là nữ.
Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy mà thôi! Tôi cũng đã tới đó
vài lần rồi nhưng cô ấy vẫn không thèm đề ý đến tôi!"
Nói đến đây, Triệu Thiên Thành cảm thấy vô cùng
mất mặt.
Bản thân đường đường là con nhà đại gia, vậy mà
chỉ vì một cô gái bình thường dạy học ở vùng cao, bỏ
ra không biết bao nhiêu tiền bạc công sức cũng
không có được trái tim người ta. Thế chẳng mất mặt
hay sao?
Tần Hạo đột nhiên mỉm cười. Nụ cười này khiến
cho Triệu Thiên Thành ớn lạnh.
Tần Hạo cảm thấy hơi phiền, anh cau mày lại, nói
với giọng rất điểm nhiên: "Tôi không quan tâm anh
định làm gì, nhưng nếu để tôi biết được anh có ý đồ
xấu gì với cô ấy thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã
sinh ra trên cõi đời này!"
"Không dám, không dám, tôi tuyệt đối không dám
làm vậy!"
Triệu Thiên Thành sợ đến nỗi chân mềm nhữn cả
ra.
Lúc này, Tôn Uy và Trịnh Nhất Hùng cũng bước tới
trước mặt Tần Hạo.
"Xin lỗi, là chúng tôi có mắt mà như mù!"
Hai người đó cúi đầu cung kính trước mặt Tần
Hạo.
Lúc này, rất nhiều người có máu mặt của Trung
Hải đang dự tiệc nên thái độ khác lạ của tứ đại thiểu
gia Trung Hải khiến ai nấy mắt chữ o mồm chữ a.
Một số người nghe thấy những lời Diệp Thiên
Dương nói, biết được thân thế của Tần Hạo thì lại
chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng những người không biết
đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng kinh ngạc.
- -------------------