Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 131: Chương 130-2




Thẩm Phú Dũng hiểu ra, bèn khẽ quát tháo với mấy người khác để bọn họ đừng có vứt mặt mũi của đại thiếu gia.

Bọn Phó Đại Sinh, Tằng Dũng Tử và Tam Cẩu Oa bảo sao nghe vậy, dừng bước chân lại.

Thực ra mấy đồng bạc vụn của Vệ Ách toàn do Thẩm Phú Dũng góp nhặt được, cũng đủ để cậu tùy ý đi đến một quán rượu, nhưng 80% quán rượu ở Vạn Gia Bảo đều treo thương hiệu của nhà họ Vạn, mà quán này cậu đang đi tới là quán tráng lệ và khiến người ta ấn tượng nhất vì nó không treo thương hiệu của nhà họ Vạn.

Khi Vệ Thập Đạo thấy cậu đi thẳng cái quán tráng lệ ấy, hắn ta còn lấy làm lo lắng, bàn tay run lên toan khuyên nhủ.

Ai dè nghe xong mấy lời tẩy não của Thẩm Phú Dũng, thì tin răm rắp vào mấy lời nói xằng của Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu, cũng tưởng rằng cậu trai nhà họ Ngụy này rất giàu có.

Thế là hắn ta lập tức nuốt lại lời định khuyên, tươi cười hiển hiện ra mặt đi theo. Thiết Ca Nhi bên cạnh ngoảnh mặt đi, hệt như đã quen với cái thói chiếm hời hưởng ké, lừa đảo bịp bợm của hắn ta.

Mọi người lần lượt theo Vệ Ách đến quán tráng lệ cao sang, ai nấy cũng tự tin ngời ngời, nhưng chỉ có khán giả trong phòng livestream nhìn số tiền ít ỏi của Vệ Ách thì đều nín khe.

[Đôi khi diễn quá thật chân cũng là một kiểu áp lực ha.]

[Quý dị tin tui hết mực, nhưng tui hổng có tiền.]

[Hời ơi, không trả nổi tiền trọ một đêm là bị tống cổ ra ngoài đường đóooo.]

[Chắc không đâu, Vệ Thần của tui chắc chắn có cách kiếm thiệt nhiều tiền.]

[... Tỉnh lại đi, đừng để bị Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu lây nhiễm, Vệ Thần mạnh thì mạnh, võ nghệ cũng đỉnh đấy, nhưng chẳng có liên quan gì tới việc biết kiếm tiền.]

Quán trọ mà Vệ Ách đến xây rất tốt, khi mấy dân tị nạn tới gần thì gã sai vặt trong quán rượu đã quơ khăn, chê ghét xua đuổi. Song khi Vệ Ách đi tới, rõ ràng cậu dẫn theo một toán dân chạy nạn, cách ăn bận cũng không bắt mắt, nhưng cậu có bờ vai rộng dáng người thẳng thớm, cách đi đứng đầy phong thái mạnh mẽ.

Cậu đến dưới tấm biển của quán rượu, nhướng mi mắt lên dưới ánh đèn lồng.

Gã sai vặt hai bên tự động nhường đường, vì sợ cản trở của quý khách này.

Thế nên bọn Vệ Thập Đạo và Phó Đại Sinh đi theo sau cũng bước vào cửa một cách suôn sẻ.

"Một buồng trên, hai phòng lớn có giường chung, thêm hai thùng nước nóng và một bộ đồ mới." Vệ Ách vào quán rượu, cũng không hỏi giá cả, mà căn dặn với chưởng quầy: "Mau lên."

Thái độ ngạo mạn và hống hách này chỉ hơn chứ không kém quản gia nhà họ Vạn.



Cậu cư xử quá bình tĩnh đến nỗi chưởng quầy trong quán rượu bước ra tiếp đoán là một người đã gặp đủ kiểu người cũng phải nhìn nhận lại vị khách này. Khi thấy người này có nước da trắng lạnh, ngoại hình nổi bần bật, dáng người cao ráo, thì anh ta tin chắc nịch cậu là cậu ấm nhà giàu còn hơn cả toán dân tị nạn Thẩm Phú Dũng nữa, thế là anh ta nhanh nhảu hô hào, bảo tiểu nhị dẫn Vệ Ách lên lầu.

Ngay lúc Vệ Ách cất bước thì có tiếng ồn ào và tiếng quát mắng truyền đến từ kho chứa củi phía sau quán rượu.

"Đánh chết mày thằng đần, còn dám bén mảng lại đây ăn vụng hả."

Đầu bếp vừa chửi vừa giơ thìa lên, đùn đẩy đuổi ra một người đàn ông tóc tai rối bù, cười ngờ nghệch.

Khán giả trong phòng livestream của Vệ Ách thấy "thằng đần" thì xém nữa đã sặc nước miếng.

Đây chẳng phải La Lan Chu - thành viên nòng cốt của đội thứ hai ở phòng livestream kế bên đấy sao?

Nơi La Lan Chu bị ném xuống còn thảm hơn cả Giải Nguyên Chân, Giải Nguyên Chân thì giẫm lên cứt dê, còn y thì nằm trong đống cỏ khô. Khi tiểu nhị đang dùng nĩa chẻ cỏ khô, cỏ khô vừa chẻ ra thì đã phát hiện La Lan Chu đã nằm trong ổ cỏ.

Trong tình huống khẩn cấp, bảng điều khiển hệ thống không có nhắc nhở, không biết mình ở đâu, còn phải tự bịa thân phận.

Đầu La Lan Chu nảy số, trước khi bị nĩa cỏ xiên tới thì đã cười vô tri, nhét cỏ vào miệng mình.

Với thân phận "thằng đần", La Lan Chu xuất hiện gần quán rượu một cách tự nhiên.

Người khác đuổi y, thì y đi rồi lại lượn về.

Quán rượu không làm gì được một kẻ khờ, hình như có điều gì đó cố kỵ, nên không có xuống tay đánh chết cái thằng đần này bèn lờ tịt để mặc y trốn chui trốn nhủi vào trong chuồng cỏ khô ở sân sau quán rượu, ở chung với lũ ngựa hôi hám. La Lan Chu diễn thằng đần ở một cái tầm đỉnh của chóp, nhờ vào thân phận "thằng đần" này mà La Lan Chu đã thu được khá nhiều manh mối.

Người bình thường nói chuyện, không e dè kẻ điên khờ khạo.

Vì cũng có nhiều tên thần kinh xuất hiện nhan nhản khắp đường phố hang cùng ngõ hẻm đến nỗi thấy riết thành quen.

Dầu gì cũng là một thằng đần, điên khùng tưng tửng, đi khắp muôn nẻo.

Song vấn đề là —— diễn một thằng đần, cũng thấy đớn quá ta ơi!

Thân phận mà bị lộ thì cái phó bản chết tiệt này sẽ loại bỏ ngay, mà việc loại bỏ ấy lại cùng một nghĩa với "lìa đời", nguy hiểm tới tính mạng rõ cỡ ấy, thành ra La Lan Chu cũng cẩn thận làm việc, tận chức tận trách, không dám phạm sai lầm, từ khi vào phó bản tới nay chưa từng ăn một món tử tế nào, đói tới nỗi bụng dán vào lưng.

Cỏ vùng đất Sơn Tây đều là cỏ khô, nhai nuốt không khác gì dao cắt cổ.

La Lan Chu ăn tới mức tưởng mình đã đầu thai thành con la.



Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng xôn xao ở cửa quán rượu, bèn nhìn về phía trước, thì trông thấy "đại thiếu gia Vệ" bước vào, đối phương còn ra tay rất hào phóng, đặt mấy phòng lớn mà chẳng chớp mắt một cái,

La Lan Chu lập tức kích động, người khác không nhận ra Vệ Ách, nhưng chẳng lẽ mấy tiểu đội khác trong căn cứ lại không nhận ra đội trưởng ác ma của hàng xóm ư?

—— Vệ Thần rich kid ơi, mau đãi yêm ăn một bữa cơm đi.

Thì yêm nhất định cúc cung tận tụy dâng tình báo bằng cả hai tay luôn!

Bụng La Lan Chu sôi ọt ọt, mặt thì khờ khạo nhưng lại rất điệu nghệ tránh được gậy gộc giận dữ của bọn tiểu nhị, lủi tới trước mặt nhóm người Vệ Ách. Y đã lập kế hoạch ăn vạ tỉ mỉ rõ ràng —— theo mạch suy nghĩ của La Lan Chu, chỉ cần Vệ Thần thông cảm và quan tâm tới kẻ khờ này một tí thôi thì cả hai đã thành công làm quen!

Thì y có thể hào phóng báo sạch bách manh mối cho đội trưởng đội một, sau đó thành công ăn ké được một miếng cơm.

Ấy thế nhưng, giây tiếp theo, sắc mặt của La Lan Chu đã cứng lại.

Đội trưởng đội nòng cốt của hàng xóm, Vệ Ách sắm vai "đại thiếu gia Ngụy" chẳng nhấc gấu áo lên mà đã giẫm thẳng lên người y, thẳng thừng bước qua.

Phòng livestream: "..."

Xin lỗi nha, nhưng Vệ Thần không phải thánh từ bi.

Phải ghim ghi chú #đại thiếu gia Ngụy rất phũ phàng# lên màn hình công cộng mới được.

Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung một chút.

Xuân điểm: Thuật ngữ mà người ngoài ngành nghề trong xã hội ngày xưa không biết thì "tiếng lóng" còn gọi là "xuân điểm" là mật ngữ của giang hồ. Còn có câu tục ngữ gọi là "thà bò một thỏi vàng, chứ đừng tiếc rẻ một lời xuân", có nghĩa là xuân điểm của giang hồ tượng trưng cho thân phận của người trong nghề, không thể tùy tiện truyền ra ngoài.

Editor:

(*) 邬堡: Ô Bảo là một loại kiến trúc phòng thủ dân gian, hình thành vào khoảng thời gian của Vương Mãng Thiên Phượng, lúc ấy phương Bắc xảy ra nạn đói, xã hội bất ổn. Vì để tự bảo vệ mình mà mấy phú hào lần lượt xây dựng những bức tường Ô Bảo. Sau khi thành lập Đông Hán, Hán Quang Vũ Đế ra lệnh tiêu diệt Ô Bảo, nhưng lệnh cấm không thể thành công, vì người dân biên giới Tây Bắc thường khổ vì chiến loạn của người Khương - nhà Đông Hán (**) nên nhân dân đã chủ động tổ chức lực lượng tự vệ. Sau loạn Hoàng Cân, một số lượng lớn quân lính và binh lính đã đóng quân ở Ô Bảo, khiến nơi đây trở thành nơi trú ẩn an toàn cho các quan chức cũ và khách khứa.

(**) Dân tộc Khương (dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận, Trung Quốc)

chapter content