Hoàng hôn cuối tháng tám, ánh mặt trời lặn đỏ như máu, thời tiết oi bức, nóng nực.
Trong công trường, Cừu Lệ đẩy xong xe xi măng cuối cùng thì đi vào phòng kết toán để nhận khoản tiền công cuối của mình.
Quản đốc còn cho anh thêm một nghìn tệ, xúc động nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa gặp được ai làm việc đến mức không cần mạng như cậu đấy. Cậu sinh viên à, cậu đúng là người thật tình.”
Cừu Lệ nhận tiền công rồi đáp: “Cảm ơn.”
Nhân viên tạp vụ nhìn cô gái nhỏ đứng chờ đã lâu ở cửa công trường, thở dài: “Tôi chưa từng thấy cô bạn gái nào tốt như cô ấy. Ngày nào cũng tới công trường đợi cậu, giữa trời nắng chang chang vẫn đến đưa nước.”
Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn Khương Vũ ở phía xa.
Cô nhặt một chiếc lá ngô đồng lên, coi nó như là cây quạt mà phe phẩy thổi gió. Khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng.
Thấy anh nhìn qua phía mình, Khương Vũ giơ chiếc lá ngô đồng lên về phía anh vẫy vẫy.
Trong giây lát, đôi mắt lãnh đạm của Cừu Lệ ánh lên sự bất đắc dĩ.
Anh cất tiền lương vào trong ba lô, sau đó chậm rãi bước về phía cô.
Trong mắt cô hàm chứa ý cười, đưa tay lên lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
“Cuối cùng cũng kết thúc!” Cô thở phào nhẹ nhõm: “Nếu anh còn đi làm ở chỗ này tiếp chắc em đen như người Châu Phi luôn quá.”
Cừu Lệ sợ làm bẩn tay cô nên né tránh: “Ai bảo em đến đây đâu. Chỗ này toàn đất với cát, bụi lắm.”
“Em muốn gặp anh.”
“Không phải là không có dịp gặp.”
“Ban ngày anh ở công trường, mà bây giờ bố mẹ em quản lí nghiêm lắm. Trước 10 giờ tối phải về nhà rồi. Em chỉ muốn ở cạnh anh lâu hơn một chút thôi.”
“Tiểu Vũ, em càng ngày càng bám anh.”
“Em bám anh sao?”
“Ừ.”
Khương Vũ nở nụ cười ngọt ngào: “Chắc là bởi vì em có bố.”
Sau khi tìm được bố, đã vậy còn là hai người bố. Cả hai đều rất yêu thương cô.
Cô dần dần trở nên nữ tính hơn. Làm nũng hay nhõng nhẽo thì đều có người dung túng cô, hơn nữa cô cũng có người để ỷ lại.
Khương Vũ ôm lấy anh, dùng sức níu vai của anh: “Làm sao bây giờ, bạn gái anh bắt đầu trở nên bám anh rồi.”
Đáy mắt Cừu Lệ lóe lên tia bất đắc dĩ khó phát hiện được: “Tiểu Vũ…”
Cô kiễng chân, vừa vặn chạm được đến vai anh: “Vâng?”
“Người anh không sạch, rất nhiều mồ hôi.”
“Hình như hơi có mùi.” Cô hít hít mũi, sát lại ngửi anh: “Rất nam tính đấy…”
Lời còn chưa dứt, anh đã nhanh chóng đẩy cô ra, bước nhanh về phía trước.
Khương Vũ cũng không để ý, chắp tay sau lưng đi theo bước chân anh, vui vẻ nói cười: “Ngày mai khai giảng, anh cùng em đến Đại học Bắc Thành đi. Lúc đó, em muốn anh giúp em xách hành lý.”
“Bố của em đâu?”
“Hiện tại em có 2 người bố, anh hỏi người nào?”
“Cả hai đều hỏi.”
“Hai bố đều muốn đưa em đi nhưng mà em muốn đi cùng bạn trai tới trường đại học cơ. Sáng ngày mai gặp, nhất định đó nha.”
“Được, anh hứa với em.”
Cừu Lệ về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi đi dạo trên phố với Khương Vũ dưới ánh đèn rực rỡ.
Cừu Lệ mời cô đi ăn bò bít tết, món tây. Sau đó lại chủ động muốn đưa cô đi mua váy với lý do muốn ngày mai cô mặc váy mới anh mua đi học.
Khương Vũ biết hôm nay thằng nhóc này kiếm được không ít tiền, với anh không biết tiêu vào đâu nên cô cũng đồng ý.
Hai người thường xuyên mua quà cho nhau, sớm muộn gì cô cũng mua quà đáp lại anh vào lần tới.
Hầu như Cừu Lệ không mua gì cho bản thân mình nhưng Khương Vũ sẽ mua cho anh mọi thứ mà cô cân nhắc. Từ những thứ nhỏ như quần áo, giày cho đến những thứ lớn như máy tính, điện thoại di động,…
Từ nhỏ anh đã không có mẹ, cho nên Khương Vũ sẵn lòng chiều anh.
***
Cừu Lệ hộ tống Khương Vũ đi dạo trong trung tâm mua sắm, vào cửa hàng quần áo chọn cái này cái nọ, thử tới thử lui.
Khương Vũ chọn một cái váy bằng vải bạt có thiết kế cúp ngực kén người, phần lưng khoét sâu. Từ phần trống sau lưng có thể nhìn thấy xương bướm đẹp đẽ của cô. Chiếc váy tôn lên vóc dáng mảnh mai, cao gầy của cô. Trông không khác gì cô tiên giáng trần.
“Đẹp không hả bạn trai?”
Cậu thiếu niên đang ngồi chờ trên ghế cùng với các chàng trai khác, anh nhìn về phía cô, trong mắt lóe lên tia sáng.
Thật ra cũng chẳng cần hỏi, Khương Vũ chỉ nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh là đã có đáp án.
Chiếc váy giá một nghìn tệ mà Cừu Lệ không chút do dự thanh toán.
Khương Vũ muốn đến phòng thử đồ để thay cái váy ra nhưng Cừu Lệ lại giữ chặt lấy tay cô: “Không cần thay ra, cứ mặc thế này đi cùng với anh đi.”
“Đâu phải không còn cơ hội để mặc.” Khương Vũ nở nụ cười: “Hôm nay em mang giày thể thao, không hợp.”
“Cái này đơn giản.”
Nói rồi Cừu Lệ kéo cô đến một cửa hàng bán giày.
“…”
Mua váy xong còn muốn mua giày cao gót cho cô. Khương Vũ nhìn anh trả tiền, nghĩ nếu mà còn tiền e là anh sẽ kéo cô đi mua thêm đồ nên rủ anh đi xem phim.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc nên rất đông học sinh đến rạp chiếu phim. Cừu Lệ ngại ồn ào nên hai người chọn phòng riêng[1].
Một căn phòng nhỏ được trang trí theo phong cách Romandisea Titanic[2] với ghế sô pha hình nhân vật Totoro. Trên ghế còn đặt vài chiếc gối ôm mềm mại.
Quan trọng hơn nữa là không ai quấy rầy.
Cừu Lệ chọn một bộ phim hài của Châu Tinh Trì – Đại Thoại Tây Du, Khương Vũ hỏi: “Anh chưa xem phim này sao?”
“Xem rồi, em xem chưa?”
“Đương nhiên em cũng xem rồi.”
“Xem lại thêm lần nữa cũng không sao.”
Bỗng chốc Khương Vũ hiểu ra. Cái cô nghĩ chỉ đơn giản là xem phim thôi nên đã mua đủ đồ ăn vặt.
Nhưng mà con trai lại không đơn thuần là chỉ xem phim.
Bộ phim này kéo dài hơn 3 tiếng. Cừu Lệ ngồi bên cạnh Khương Vũ, tự nhiên ôm lấy vai cô, để đầu cô tựa vào vai mình giống như những đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.
Khương Vũ cảm thấy hôm nay Cừu Lệ… hơi là lạ.
Cô ghé sát tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Bạn trai, hôm nay em thấy anh có vẻ rất vui.”
Ánh sáng màu xanh lam phản chiếu lên gương mặt điển trai của anh. Anh nhìn màn hình chiếu phim có chút thờ ơ, khẽ đáp: “Ừ.”
“Có chuyện gì vậy?’
“Không có gì cả, chỉ là nhớ em…”
Cừu Lệ duỗi tay, vén mấy sợi tóc của cô ra phía sau tai. Khuôn mặt thanh tú của cô hiện rõ ra, hai người gần trong gang tấc.
Ánh nhìn của anh chăm chú khiến sau một lúc lâu, má và tai của Khương Vũ đỏ bừng, cả người đều trở nên khô nóng.
Có lẽ là do tính cách mạnh mẽ, quyết đoán nên những đường nét trên gương mặt của Cừu Lệ rất nam tính, cuốn hút.
Đây là kiểu đẹp mà không cần phải trau chuốt, không cần che giấu cũng không cần thêm bất cứ phụ kiện nào. Đẹp là đẹp, đẹp đến sáng ngời.
Cho dù là cô gái nào thì lần đầu tiên nhìn thấy anh, họ đều sẽ phải ngoái nhìn theo. Nếu như chạm phải ánh mắt của anh, trái tim sẽ giống như bị đun sôi.
Hô hấp của Khương Vũ ngưng lại, cảm nhận được bờ môi mỏng mềm mại của anh đang chạm khẽ trên chóp mũi của mình. Nụ hôn ấy như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng kéo dài. Không phải kiểu cuồng bạo như ngày trước, mà là kiểu từ từ thưởng thức. Trong nụ hôn ấy tràn ngập sự dịu dàng và chứa đựng đầy tình cảm.
Người đàn ông này khi dịu dàng thì lại càng có sức hút hơn. Càng như vậy, càng khiến cô chịu không nổi.
“Chị ơi, chị có thích em không?” Trong lúc tách nhau ra, anh liên tục hỏi cô: “Thích không?”
“Ừ.”
“Ừ là sao.”
“Ừ… chính là rất thích.”
“Rất thích là thích bao nhiêu?”
Anh giống như đứa trẻ mãi không được thỏa mãn, liên tục muốn cô trả lời hết lần này tới lần khác.
Khương Vũ mềm nhũn ngả trên vai anh, nhỏ giọng nói: “Thích đến nỗi… cái gì cũng đều được.”
“Thật sự là cái gì cũng đều được?”
“Ừ.”
“Như thế này?”
“Ừ.”
“Vậy như này?”
“…”
Cừu Lệ cười: “Làm sao bây giờ, nhiêu đây không đủ.”
“Nhưng em phải về nhà trước 10 giờ tối.”
“Thế em đang xem cái gì kia.”
Dứt lời, anh kéo cô ra khỏi phòng chiếu phim.
***
Gió đêm lành lạnh, trăng hôm nay rất tròn cũng rất sáng.
Trong đầu Khương Vũ hoàn toàn trống rỗng, chỉ vọng lại câu thoại trong phim Đại Thoại Tây Du lúc Cừu Lệ kéo cô đi.
“Nàng để lại trong trái tim ta một thứ.”
Cừu Lệ nắm tay cô đứng trước cửa khách sạn thật lâu, gió đêm làm dịu đi cái nóng bức trong người anh.
Anh đưa cô về nhà.
Khương Vũ nhìn sắc mặt âm trầm của anh, nở nụ cười rồi duỗi tay nhéo nhéo vành tai anh: “Bạn trai nhà em đúng là rất đáng tin.”
Cừu Lệ cười nhẹ, nắm lấy cổ tay cô: “Ngày mai tới đón em.”
“Vâng.”
Khương Vũ kiễng chân, hôn nhẹ lên cằm anh.
Cừu Lệ đứng một mình trong gió đêm thật lâu. Mãi cho đến lúc bóng dáng cô biến mất ở hành lang, cảm giác ấm áp trên má trái cũng chậm rãi tiêu tan.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Sáng như vậy, anh thật sự muốn cất nó vào bình thủy tinh, nâng niu trong tay mà ngắm nhìn.
Anh không muốn buông tay.
Anh khó khăn thu hồi lại ánh mắt, chịu đựng sự đau đớn trong lòng mà bước đi.
***
Ngày hôm sau, Cừu Lệ theo như đã hẹn đứng dưới tầng đợi cô từ sớm.
Hành lý của Khương Vũ cũng không nhiều, bởi vì cô sẽ không thường xuyên ở trong kí túc xá của trường. Đa phần cô sẽ ở Esmeralda.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc vali nho nhỏ của Cừu Lệ, cô cũng không khỏi ngạc nhiên: “Tất cả đồ của anh đây sao?”
“Ừ.”
“Có vẻ hơi thiếu thiếu.”
“Như vậy đủ rồi.”
“Thôi được, vào học rồi em sẽ mua cho anh mấy bộ đồ mới.”
Khương Vũ nghĩ với vóc dáng của Cừu Lệ thì một khi ăn mặc trau chuốt sẽ không biết còn đẹp đến nhường nào.
Chiếc xe taxi Cừu Lệ gọi đã sớm đậu ở ven đường.
Vốn dĩ Trình Dã muốn đưa Khương Vũ tới trường nhưng đã bị Khương Vũ cương quyết từ chối.
Trong khoảng thời gian này vì khoản giữ bí mật hành tung khá tốt nên không ai có thể nghĩ rằng người đàn ông đang sống trong con ngõ cũ kỹ và ngôi sáng sáng chói trên sân khấu lại là cùng một người.
Vả lại trong con ngõ này đã dỡ bỏ vài căn nhà nên dân cư những năm gần đây cũng thưa thớt hơn. Vì vậy mà tin tức mới không bị đồn lung tung.
Nhưng nếu ông dám đến trường thì thể nào cũng lên hot search trong vòng 1 giây.
Vào mùa khai giảng, đại học Bắc Thành rất nhộn nhịp.
Nhìn thoáng qua là có thể nhận ra những tân sinh viên với gương mặt non nớt tràn đầy háo hức, chờ mong và khao khát một sự đổi mới của cuộc sống đại học.
Trên con đường rợp bóng cây, các anh chị sinh viên khóa trên đặt bàn làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên. Sau khi hoàn tất thủ tục, các tân sinh viên sẽ nhận được chìa khóa kí túc xá của mình.
Cừu Lệ đưa Khương Vũ tới ký túc xá. Sau đó sắp xếp hành lý của cô ổn thỏa, thay ga giường. Thậm chí còn dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ.
Làm xong hết mọi việc, anh xoa đầu Khương Vũ: “Trưởng thành rồi, học cách tự chăm sóc bản thân, nghe chưa.”
“Anh chăm sóc em.”
Làn gió mùa hè sau mưa thổi qua, mang theo vài phần ẩm ướt nóng bức.
Như mọi khi, Khương Vũ kiễng chân lau mồ hôi trên trán anh. Nhưng không ngờ anh lại ngả người ra phía sau, tránh khỏi tay cô.
“Em đưa anh về kí túc xá của anh, tiện thể giúp anh quét dọn.”
“Không cần đâu.”
“Tại sao?”
“Anh phải đi. Tiểu Vũ, từ giờ em phải sống một mình.”
Một trận gió thổi qua khiến những giọt nước đọng trên lá rơi xuống lách tách.
Khương Vũ cười một cách miễn cưỡng, bước tới kéo lấy ngón út của anh: “Còn chưa tới cá tháng tư sao mà đùa kỳ cục quá vậy.”
“Không phải đùa đâu.”
Máy bay lúc 8 giờ 30 tối đi Hải Thành.
Vé máy bay một chiều, anh sẽ rời khỏi thành phố đầy ác mộng và thương tâm này.
Vĩnh viễn không quay trở về.
Khương Vũ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của chàng trai trước mặt… không hề có tí gì gọi là đang đùa. Cô hơi luống cuống, run rẩy giữ chặt lấy tay anh: “Cừu Lệ, không phải anh nói cùng nhau học đại học sao? Giờ anh muốn đi đâu?”
Cừu Lệ lấy một phong bì màu lam ra, bên trên có ghi dòng chữ “Giấy báo trúng tuyển đại học Hải Thành” in hoa.
Bang. Vali trên tay cô gái rơi xuống đất.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, xấu xa giống như lúc mới gặp.
“Lừa em. Tôi đăng ký đại học Hải Thành.”
Ngày gặp mặt Nhậm Nhàn cũng là ngày cuối cùng điền nguyện vọng.
Cừu Lệ điền bừa, mã chuyên ngành thứ nhất là đại học Bắc Thành, cái thứ hai là đại học Hải Thành.
Nam và Bắc, cách nhau một nửa Trung Quốc, xa núi cách biển.
Không quan trọng là đi đâu, anh chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
Còn cô gái trước mặt. Cuộc sống của cô ấy giờ rất tốt, tương lai sáng lạn, gia đình yêu thương. Cô ấy không còn là đứa trẻ bị người khác ức hiếp, xa lánh như anh trước kia nữa.
Cô giống như đóa hoa hướng dương, nỗ lực hướng về phía mặt trời, bước về phía tương lai tươi đẹp đang chờ đón.
Anh thà rằng lùi về cái ổ ẩm ướt, u tối của mình rồi chết dần chết mòn trong đó.
“Thiên nga nhỏ, anh không muốn yêu em nữa.”
Hai người sẽ chia tay trong hòa bình. Nhưng cái anh sợ là mình không làm được.
Cừu Lệ nói xong câu ấy thì không dám quay lại nhìn cô. Anh nhặt chiếc vali rơi dưới đất lên rồi dứt khoát bỏ đi.
Anh sợ nhìn thấy vẻ mặt tan nát cõi lòng của cô, sợ nhìn thêm một cái nữa sẽ mãi mãi không bước đi được nữa.
Những người nói lời chia tay trước thường cắn rứt lương tâm.
***
Ở cổng trường, cuối cùng Cừu Lệ vẫn không đành lòng mà quay lại nhìn một cái.
Tấm lưng gầy của cô vẫn đứng nguyên đấy, như thể cô đang say sẩm trong giấc mơ đêm hè mà chưa từng tỉnh lại.
Cô rất hoang mang, có lẽ cũng sẽ rất đau lòng.
Nhưng rồi sẽ có một ngày cô sẽ tốt hơn, sẽ trở thành nữ hoàng thiên nga tỏa sáng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn.
Vậy thì, cứ quên anh đi.
Cừu Lệ không chút do dự ngồi lên chiếc taxi đã chờ lâu.
Bốn chữ Đại học Bắc Thành dần dần biến mất ở tấm gương chiếu hậu, cho đến khi xe rẽ vào chỗ ngoặt và không còn nhìn thấy nữa.
Cả thế giới này chỉ còn mình anh đang thổn thức, lệ rơi trong im lặng.[1] Nguyên tác là 私人影院 (phòng chiếu phim riêng tư): thường thì sức chứa của phòng sẽ từ 1-8 người. Ở đây mọi người có thể tự chọn phim theo nhu cầu.
[2]Romandisea Titanic: là một bản sao quy mô lớn của Trung Quốc đang được xây dựng của tàu RMS Titanic gốc. Theo Wikipedia.