Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 77




Vòng loại đầu tiên đã kết thúc. Sau vòng này thì số học sinh bị loại gần một nửa.

Mà điều khiến cho mọi người không tưởng tượng được chính là Khương Vũ của lớp F lại được giữ lại.

Nhưng điều khiến mọi người khâm phục hơn đó là những lần đến lượt Khương Vũ, cô có thể nhanh chóng cảm nhận được âm nhạc của bản giao hưởng và hoàn thành điệu múa một cách hoàn hảo trong những vòng loại tàn khốc kế tiếp.

Đa số học sinh tham gia trận đấu là của khóa trước. Học sinh mới ngoại trừ Thẩm Ngạo Tình, Ôn Luân thì gần như không có ai khác.

Thực lực của bạn học sinh mới thuộc lớp F này mạnh hú hồn luôn!

Tạ Uyên ôm cánh tay đứng trên bãi cỏ mà thưởng thức điệu múa của Khương Vũ. Ông cảm thấy được sự tự hào không thể diễn tả bằng lời trong mình, ánh mắt cũng tràn đầy sự dịu dàng dành cho cô.

Đã nhiều lần ông muốn dùng quyền hạn, địa vị và mối quan hệ của mình để mang cúp và vinh quang cho cô con gái của ông.

Nhưng… hình như cô không cần.

Cô dựa vào tài năng trời cho, cũng như sự cố gắng của chính mình để đạt được tất cả những gì mình muốn.

Tạ Uyên thật sự rất tự hào về cô.

Nhưng vẻ mặt của Bộ Đàn Tương với bà cụ Bộ lại không tốt như vậy.

Bộ Hi phát huy rất tốt, cũng trụ lại tới cuối cùng. Thế nhưng… cô ấy ngang tài ngang sức với một người lớp F.

Điều này làm cho mẹ con nhà họ Bộ rất mất mặt.

Bản giao hưởng vang lên từ vòng này cho đến vòng khác, khóe miệng Tạ Uyên nở ra nụ cười hiếm gặp.

Đó là con gái của ông. Nó không cần quyền hạn đặc biệt gì cả, thực lực của nó cũng đủ để giành được vinh quang rồi.

Người trên sàn dần thưa đi. Ở những vòng cuối chỉ còn lại lác đác vài học sinh.

Khương Vũ cười với Bộ Hi, Bộ Hi cũng đáp lại. Nhưng bởi vì mệt mỏi mà nụ cười của cô ấy rất gượng gạo.

Bài nhạc của các trận sau càng lúc càng khó, số người bị loại mỗi lúc một nhiều hơn. Cuối cùng chỉ còn lại Bộ Hi, Ôn Luân, Thẩm Ngạo Tình, Khương Vũ và một bạn nam khác.

Bạn nam này nghe nói là học trò của trưởng đoàn kịch múa ba lê nổi tiếng, thực lực cũng rất tốt. Nhưng khi vào vòng cuối, vì không theo kịp nhạc nên đã bị loại trong tiếc nuối.

Sau khi cậu ta bị loại, Thẩm Ngạo Tình cũng vì hiếu thắng mà múa quá nhanh. Dẫn tới không đạt tiêu chuẩn và cuối cùng là đã bị loại.

Cô ta không cam lòng mà cắn chặt răng, khó mà chấp nhận được việc mình lại bị loại trước Khương Vũ. Nhưng ở đây có nhiều thầy cô đang nhìn như vậy, cô ta không muốn thừa nhận… cũng phải thừa nhận.

Thẩm Ngạo Tình giận dữ mà rời sân khấu.

Tiết Gia Di nhìn thoáng qua Bạch Thư Ý. Sau khi Thẩm Ngạo Tình bị loại, bà ta sắp không kiềm chế được sự nôn nóng của mình rồi.

Tiết Gia Di thầm thấy tức cười. Lúc trước, Bạch Thư Ý vì nhận Thẩm Ngạo Tình làm học trò mà làm khó làm dễ với Khương Vũ trên sân khấu. Để rồi bỏ đi một tướng giỏi.

Bây giờ học trò tâm đắc của mình bại dưới tay người ta. Thôi thì coi như đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của Bạch Thư Ý vậy.

Thật là mỉa mai làm sao.

Tiết Gia Di mừng thầm. Bà ta đang lau mồ hôi cho Khương Vũ.

Dù sao, đối thủ của cô chỉ còn Ôn Luân và Bộ Hi. Hai người này đều là vũ công phái thực lực và từng giành được giải quốc tế.

Bởi vì chỉ còn lại ba người nên nhịp điệu của trận đấu cũng từ từ tăng tốc. Dàn nhạc giao hưởng đã rút ngắn thời gian của mỗi một bản nhạc từ năm phút xuống còn ba phút.

Như vậy, cứ sau vài phút, ba người sẽ thay phiên nhau lên sân khấu múa một đoạn. Đây là đang kiểm tra khả năng nhận biết âm nhạc và năng lực ứng biến của họ.

Bởi vậy mà thể lực cũng tiêu hao nhiều năng lượng hơn.

Không lâu sau đó, Ôn Luân đã hơi kiệt sức, bước chân dần loạn nhịp, những lần nhấc chân và đá chân đều sai.

Ban giám khảo ai nấy đều lắc đầu. Họ nhìn sang Bạch Thư Ý, do dự không biết có nên loại cậu ta hay không.

Bạch Thư Ý siết chặt bàn tay, huyệt thái dương chợt nhói lên.

Lúc này, Tiết Gia Di cũng toát mồ hôi một phen. Nếu Khương Vũ loại được Ôn Luân, thì điều này có ý nghĩa là tổ trưởng 5 năm liền của Esmeralda sẽ phải đổi người!

Ban giám khảo vẫn chưa lên tiếng, có vẻ là họ vẫn đang bao che cho những lỗi sai liên tiếp của Ôn Luân vì kiệt sức.

Nhưng cuối cùng, khi Ôn Luân đang thực hiện cú xoay chân thì cơ thể cậu ta chao đảo rõ rệt.

Lỗi sai này rất rõ ràng. Nếu ban giám khảo vẫn không đưa thẻ thì sẽ không công bằng với những học sinh khác.

Không còn cách nào khác, họ đành phải loại Ôn Luân.

Cuối cùng, trên sân khấu chỉ còn Khương Vũ và Bộ Hi. Hai người bước vào trận quyết đấu cuối cùng.

Đôi bên thi đấu rất căng thẳng. Sau một khoảng thời gian thì hai người đã gần như đạt tới giới hạn của thể lực. Nhưng hai cô gái vẫn cắn răng kiên trì như cũ, nương theo âm nhạc ngày càng phức tạp. Một bài rồi một bài nữa…

Các nhà nghệ thuật và tổ trưởng đều châu đầu ghé tai thảo luận lai lịch của Khương Vũ.

Không biết con gái nhà ai mà có thể chiến đấu một sống một còn với con gái nhà họ Bộ vậy!

Bộ Hi là cô gái sống cùng với bà cụ Bộ từ nhỏ, được chính tay bà cụ truyền dạy, kế thừa Bộ Đàn Yên. Là vũ công tài năng được hy vọng nhất giành lấy ngôi vị nữ hoàng.

Ấy vậy mà Khương Vũ lại có thể ngang tài với cô ấy!

Không thể tin nổi!

Ở ván cuối cùng, Bộ Hi đã mệt đến nỗi không còn nghĩ được gì nữa. Đầu cứ ong ong, chỉ nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim của mình. Vào lúc âm nhạc vang lên, cô ấy đã trễ nhịp hai giây. Ban giám khảo nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía bà cụ Bộ.

Mặt bà cụ Bộ tái mét.

Cuối cùng, ban giám khảo giơ thẻ. Thế là Bộ Hi bị loại.

Dựa theo quy tắc trận đấu, mặc dù cô ấy bị loại nhưng vẫn chưa thua. Bởi vì Khương Vũ còn phải hoàn thành bài múa cuối cùng.

Nếu cô phạm sai lầm ở bài múa cuối cùng thì bất phân thắng bại.

Chính vì vậy, có vẻ là mấu chốt nằm ở bài múa cuối cùng!

Ánh mắt của Bạch Thư Ý nhìn về phía chỉ huy của dàn nhạc, nháy mắt với anh ta.

Anh ta hiểu ý mà chỉ huy ban nhạc diễn tấu.

Đoạn nhạc này rơi vào đoạn độc tấu violon, không phải nhạc phương Tây, mà là…

Nhiều nhà nghệ thuật không biết bài này vì nó quá lạ, quá lỗi thời. Hơn nữa còn mang màu sắc của những năm tháng chiến tranh.

Họ vừa nghe, vừa đoán. Áng chừng trận đấu này có thể bất phân thắng bại.

Đã rất lâu rồi, Vũ hội Đêm Hè chưa từng xảy ra tình huống hòa nhau. Ấy vậy mà tối hôm nay, cô bé lớp F lại hòa với Bộ Hi.

Đúng là một đêm lịch sử.

Nhưng sau năm giây khúc nhạc vang lên, vào lúc mà ban giám khảo sắp tuyên bố hòa nhau thì Khương Vũ bỗng nhiên nhún người lên, kiễng mũi chân, múa trích đoạn Nữ bộ đội hồng quân đang tập luyện giữa chiến trường.

Cùng với tiết tấu mạnh của giai điệu, tay phải Khương Vũ nắm vào hư không rồi như đang cầm một thanh đao mà múa quyền. Chân nhảy lên, ngồi xổm, nghiêm,…

Mọi người chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy động tác của cô!

Đây là vở kịch ba lê hàng đầu của Trung Quốc – Nữ bộ đội hồng quân đó!

Những năm gần đây, các đoàn múa đa số đều diễn các vở kịch nước ngoài. Ngoại trừ đoàn múa Trung ương thì những đoàn múa khác sẽ không tập vở Nữ bộ đội hồng quân. Đây cũng chính là lý do mà phần lớn học sinh đều cảm thấy xa lạ với bài nhạc trong vở kịch này.

Không ngờ cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ, vậy mà… có thể múa được bài này!

Đêm nay Khương Vũ không mặc váy, vì để thuận tiện cho việc múa nên cô chọn áo thun dạng ôm và quần đen dài. Dù là phong cách khác biệt nhưng chỉ cần cảm thấy thoải mái khi múa thì không hề thấy không hợp chỗ nào.

Âm nhạc dần kết thúc, Khương Vũ không những không phạm phải sai lầm nào mà còn thực hiện nó rất hoàn mỹ.

Sau khi âm nhạc hoàn toàn kết thúc, cô mới mềm ngoặt ngồi xuống mặt đất, há miệng thở hổn hển.

Tối nay đúng là mệt rã rời. Chung sân khấu với Bộ Hi, thật sự rất mệt.

Tạ Uyên lập tức tiến lên, đưa tay đỡ Khương Vũ. Ngực Khương Vũ thở phập phồng, khoát tay với Tạ Uyên: “Để cháu, để cháu ngồi một lát.”

Mọi người xung quanh mất một lúc mới kịp phản ứng. Cuối cùng cũng có tràng vỗ tay đầu tiên.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Giám khảo là trưởng Hiệp hội ba lê đứng dậy, kích động mà tuyên bố.

“Ngôi sao của Vũ hội Đêm Hè hôm nay đã chính thức xuất hiện. Không ai khác đó chính là Khương Vũ đến từ lớp F!”

Học sinh của lớp E F dù không tới tham gia vũ hội nhưng đã xem video trực tiếp do các bạn trong nhóm gửi đến.

Vào lúc mà ban giám khảo tuyên bố Khương Vũ của lớp F chiến thắng, cả ký túc xá đều xôn xao!

Học sinh ở lớp E F luôn luôn đứng cuối trong chuỗi thức ăn của Esmeralda, luôn bị người khác xem thường. Thế nhưng hôm nay lại có thể chiến thắng Bộ Hi mạnh nhất Esmeralda, trở thành ngôi sao Vũ hội Đêm Hè năm nay.

Đây sẽ làm điều làm cho lớp E F tự hào đến nứt mũi. Về sau nếu lớp A B C dám cười nhạo họ, thì Khương Vũ sẽ là tấm gương vả mặt chúng nó.

Đêm nay chắc chắn là một đêm chứng kiến lịch sử.

Khương Vũ đứng dậy, nhìn thấy Bộ Hi đứng bên mẹ cô ấy.

Bộ Hi bình tĩnh nhìn cô. Sau đó, cô ấy xoay người rời đi.

***

Hai ngày sau, Khương Vũ đi tới công trường nơi Cừu Lệ làm việc.

Từ xa cô đã thấy chàng trai mặc chiếc áo may ô màu đen đang đẩy xe xi măng, bước đi khó nhọc trên công trường sương khói trắng xóa.

Cô cầm chai nước dưa hấu ướp lạnh đi về phía anh nhưng lại bị ngăn ở cửa không cho vào.

Khương Vũ dứt khoát đứng ở cửa chờ anh.

Một cô gái nhỏ như hoa như ngọc, dáng người yểu điệu như vậy đứng cạnh cửa tất nhiên sẽ khiến cho người làm ở công trường bắt đầu chú ý.

Thấy ánh mắt của cô gái nhỏ đều hướng về Cừu Lệ, thế là một vài người trong công trường trêu: “Cậu sinh viên, bạn gái cậu chờ cả buổi.”

“Trời nắng như vậy mà để cô bé phơi nắng, tột thật đấy.”

“Không phải sao, da dẻ con gái mềm mại, sao chịu nổi được cái nắng gay gắt này chứ.”

***

Cừu Lệ nghiêng đầu thoáng nhìn cô.

Cô mặc váy liền màu vàng nhạt, sau lưng là túi đeo chéo hình hoa cúc.

Dưới ánh nắng mặt trời, đôi má trắng nõn nhuốm chút ửng hồng. Nét mặt tuy hơi trẻ con nhưng đã hiện lên vài phần trưởng thành. Không biết sau này còn phải đẹp nhường nào.

Một cơn gió thổi qua làm bụi bay tứ tung. Khương Vũ không nhịn được mà ho thành tiếng.

Cừu Lệ cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa. Anh buông xe đẩy, chạy đến vòi nước bên cạnh mà chà sạch khe hở ở giữa ngón tay. Sau đó cậu lại dùng nước lạnh vuốt mạnh đầu tóc, lấy áo lau nước trên mặt rồi mới sải bước chạy tới bên Khương Vũ.

Khương Vũ thấy anh tới đây, khóe miệng mỉm cười: “Bạn trai!”

Cừu Lệ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, đưa cô tới dưới bóng râm cây cổ thụ, hơi giận: “Em tới đây làm gì?”

“Tìm anh đó.”

Khương Vũ dường như đã quên mất mâu thuẫn trước đó của hai người, cười nói: “Nói cho anh một tin tốt nè, em đã thành ngôi sao của Vũ hội Đêm Hè. Anh thấy em giỏi không!”

Cừu Lệ nghe cô nói như thế, vẻ mặt anh hơi dao động. Anh muốn hỏi nhiều hơn nhưng lại không cách nào mở miệng, chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi.”

Khương Vũ kiễng chân, lau mồ hôi trên mặt cho anh, tự đọc thoại: “Em đánh bại đàn chị mạnh nhất Esmeralda, giành được giải thưởng. Kỉ niệm chương của ngôi sao Vũ hội Đêm Hè làm bằng thủy tinh, to lắm luôn á.”

“À thế à.” Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay cô đang nắm lấy tay mình.

“Em có thể nhận quà của anh.” Khương Vũ cười nói: “Nhưng anh cũng phải nhận lấy kỉ niệm chương ngôi sao Vũ hội Đêm Hè đấy nhé. Chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ không ai thua ai.”

Cừu Lệ cuối cùng cũng mềm lòng. Anh thấy hai má cô ửng hồng, chóp mũi đầy mồ hôi, thế là dùng hai tay quạt gió cho cô.

Nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, ương ngạnh: “Em cứ phân rõ giới hạn với ông đây. Nhưng mà ông đây dùng cái đó làm đếch gì, em giữ lại đi.”

Dù sao cô vất vả lâu như vậy, đánh bại đối thủ mạnh nhất, giành được vinh quang.

“Em biết cái đó vô dụng với anh.”

Khương Vũ cười đầy thần bí. Cô lấy chiếc hộp hình vuông có chữ Macbook Pro trong túi ra, đưa tới trước mặt Cừu Lệ: “Em bán cúp thủy tinh mua máy tính cho anh nè. Để lên đại học có cái dùng.”

Cừu Lệ: …