Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 7: Đi Ngang Qua






Chuyển ngữ: NDLinh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khương Vũ dựa theo thông tin cơ bản mà Diệp Tử gửi đến, gọi xe đến trước cổng trường cao đẳng nghề đợi Diệp Tử tan học.

Diệp Tử trong bức ảnh rất trẻ, tuổi chỉ tầm mười chín hai mươi, trang điểm đậm, tóc nhuộm màu, mặc bộ quần áo da, chân dài, trông rất cool.

Cảm xúc của Diệp Tử không tốt lắm, cụ thể là xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nói rõ.

Nhưng thực ra không cần nói rõ, Khương Vũ cũng đoán được kha khá.

Trước đây cô đã từng xem một bộ phim Hàn Quốc tên là “Hope – Hy vọng”, cô đoán những gì Diệp Tử đã trải qua cũng gần như giống với “Hope”
Gặp phải điều không may mới khiến cô ấy vẫn canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy.

Cho dù nhiều năm sau nhờ sự giúp đỡ từ Khương Vũ, cô ấy vẫn thận trọng trong lời nói của mình, đau khổ khi nhớ về chuyện năm xưa.

Khương Vũ không ép cô ấy phải kể hết toàn bộ câu chuyện.

Nhưng đều là con gái với nhau, cô quyết tối nay nhất định phải bảo vệ tốt cho Diệp Tử, để cô ấy không phải chịu tổn thương.

Khương Vũ kiên nhẫn đứng trước cổng trường đợi Diệp Tử tan học.

Trong lòng hơi bồn chồn, sợ bản thân không ứng phó được, cô thậm chí đã nảy ra ý định báo cảnh sát.

Chỉ là….

nên nói với cảnh sát như thế nào, mới là vấn đề.

Cô không thể báo cảnh sát ở đây có âm mưu phạm tội, đừng hỏi sao tôi lại biết, có nói thì bạn cũng không tin đâu.

Nghĩ thôi cũng thấy tào lao.


Hơn nữa, cô không xác định được sẽ xảy ra chuyện gì.

Khương Vũ mở bản đồ ra, quan sát con đường về nhà của Diệp Tử, phát hiện con đường này cách vị trí Cừu Lệ gửi trước đây rất gần.

Là số 38 đường Ninh Dương.

Nhà của Cừu Lệ chắc là gần đây.

Khu vực này thuộc khu phố cũ nên các hành vi phạm tội thường xảy ra với tần suất cao, nhà cửa ộp ẹp được sửa lại để ở, quán bar giá rẻ và khu tụ tập giải trí, dân cư thưa thớt.

Vì vậy rất dễ xảy ra ẩu đả và các hành vi phạm tội.

Khương Vũ gửi định vị cho Cừu Lệ: “Lần trước tớ cứu cậu một mạng, nên là cơ hội báo đáp tớ dành cho cậu đã đến rồi đây.

Cậu đứng ở chỗ này đợi tớ!”
Năm phút sau, Cừu Lệ trả lời với cô: “Ai cứu ai?”
Lần trước cô nhảy đại xuống sông cứu người, ai ngờ đâu lại để Cừu Lệ cứu ngược lại.

Khương Vũ cắn nhẹ môi, cứng đầu đáp: “Giúp tớ đi, ở đây một mình, tớ sợ lắm.”
Cừu Lệ: “Trông cậu không giống đang sợ lắm.”
Khương Vũ: “Tui cũng là con gái mà! T_T” *khóc*
Cừu Lệ: “Vậy cậu đợi đó đi”
Khương Vũ dựa theo giọng điệu của cậu, đoán mò chắc là không đến rồi.

Cô cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định báo cảnh sát.

Trong tình huống bản thân không có năng lực bảo vệ người khác thì nhờ cảnh sát giúp mới là cách tốt nhất.

Cho dù xảy ra chuyện gì, cảnh sát đến kịp thời, mọi thứ coi như giải quyết xong.

Khương Vũ báo cảnh sát, không nói rõ ràng, chỉ nói ở con đường này xảy ra ẩu đả, bảo họ mau đến đó.

Vừa cúp điện thoại, Khương Vũ nhìn thấy một nữ sinh trang điểm bước ra khỏi cổng trường, tóc nhuộm màu xanh lam, mặc chiếc áo oversized denim rách, miệng nhai kẹo cao su.

Cô ấy chính là Diệp Tử.

Khương Vũ nhanh chóng chạy lại đón, nói với cô ấy: “Xin chào.”
Miệng Diệp Tử nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng, liếc Khương Vũ một cái, không thèm để ý cô, quay người rời đi.

Khương Vũ mau chóng đuổi kịp, giữ lấy cánh tay cô ấy, sốt sắng nói: “Cậu không thể đi con đường này.”
“Cậu là ai?” Diệp Tử xem ra rất ngỗ nghịch, lạnh lùng: “Tôi thân với cậu lắm sao!”
Khương Vũ tiếp tục giải thích: “Cậu đi đường này về nhà là sẽ có chuyện đấy.”
Diệp Tử trợn trắng mắt, đương nhiên không tin lời Khương Vũ nói, tiếp tục đi về phía trước.

Khương Vũ đuổi lên trước, kéo cánh tay của cô ấy, cố chấp nói: “Nghe này, cậu sẽ hối hận đấy, con đường này rất nguy hiểm.”
Nhưng chưa dứt lời, Diệp Tử bỗng nhiên rút ra một con dao, chỉ vào Khương Vũ, tức giận nói: “Cút ra!”
Khương Vũ lùi lại mấy bước, nhìn vào con dao trên tay cô ấy lạnh lùng sắc bén, thầm mắng cái con nhỏ ngỗ nghịch này.

Cô gái này mang dao để phòng thân, hơn nữa nhìn tư thế rút dao của cô ấy cũng rất thành thục.

Cũng côn đồ quá ha.

Khương Vũ phải chú ý đến an toàn của bản thân, không ngăn được cô ấy thì chỉ có thể để cô ấy đi.

Không cần quá lo lắng, bởi vì ban nãy cô đã báo cảnh sát rồi.

Cho dù tí nữa có gặp phải lưu manh hoặc tội phạm thì cảnh sát rất nhanh sẽ đến và sẽ cứu được Diệp Tử.

Khương Vũ đi theo sau, cách xa xa Diệp Tử, đề phòng có tình huống bất ngờ.

Diệp Tử đi qua con đường ít người, vắng vẻ rồi đến con đường nhiều quán bar ồn ào.

Cô ấy đứng trước cửa một quán bar, thuận tay lấy một điếu thuốc rồi thành thục hút nó.


Khương Vũ thấy tay cầm thuốc của cô đang run, dường như rất căng thẳng.

Cô nhíu mày, nhận ra tình huống trước mắt và cái cô tưởng tượng hơi không khớp.

Khương Vũ quan sát xung quanh, quán bar rất náo nhiệt, nhưng trên đường lại không nhiều người, có khi có vài người say nói nhảm đi ngang qua.

Cô cảnh giác với những người trên đường, không là người xấu thì cũng là người không có ý tốt.

Đúng vào lúc này, trên đường có một đôi tình nhân, cả hai người đều rất trẻ, nhìn cũng tầm tuổi Diệp Tử.

Hai người đeo cặp, tay trong tay, cười rất ngọt ngào.

Diệp Tử nhìn thấy hai người này, tức thời mặt biến sắc, xông lên nắm chặt lấy tóc của cô gái, nổi giận mắng: “Quả nhiên là mày, tiện nhân!”
Cô gái nhìn thấy Diệp Tử, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, còn có vài phần chột dạ, lập tức buông tay chàng trai: “Sao cậu lại ở đây…”
“Tao nghe bạn cùng phòng nói hai đứa mày yêu nhau, ban đầu tao còn không tin.”
Diệp Tử không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, kích động hét lớn: “Kiều Nhã, tao coi mày là bạn thân, cái gì cũng nói cho mày! Vậy mà mày lại cướp bạn trai tao!”
Kiều Nhã điềm đạm đáng thương xin lỗi cô ấy: “Tớ xin lỗi, Diệp Tử, cậu nghe tớ giải thích, mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh.

Tớ thật sự không muốn lừa cậu, nhưng tớ không khống chế được bản thân thích Lộ Minh.

Hơn nữa, anh ấy cũng nói, sớm đã không còn tình cảm với cậu rồi…”
Cô ta luôn mồm luôn miệng, càng chọc giận Diệp Tử, cô ấy cho tay vào trong túi, cầm chặt con dao đã chuẩn bị sẵn.

Cái người tên Lộ Minh chạy đến, kéo Kiều Nhã ra sau bảo vệ: “Đủ rồi, cô không khác gì người đàn bà đanh đá cả! Có chuyện gì chúng ta về rồi giải quyết”
Diệp Tử nhìn hai người thân mật, một người là bạn trai mà cô ấy yêu nhất, một người là bạn thân nhất của cô ấy…..

hai hàng nước mắt tuyện vọng lăn xuống.

Lộ Minh bảo vệ Kiều Nhã, xoay người rời đi trong nháy mắt, Diệp Tử dường như đã hạ quyết tâm, từ trong túi rút phắt ra một con dao sáng loáng.

Tựa như lò xo tự động nảy ra, cô ấy nhắm chuẩn con dao về về phía Kiều Nhã, hét lớn: “Đi chết đi, tiện nhân!”
Khương Vũ thấy cô ấy rút dao ra, lập tức phản ứng lại.

Diệp Tử không phải là nạn nhân.

Mà là tội phạm giết người!
Đêm nay là đêm cô ấy phạm tội!
Khương Vũ không kịp nghĩ nhiều mà xông lên, ngăn cản hành vi ngông cuồng của Diệp Tử
“Đừng như vậy, bình tĩnh đi!”
“Bỏ ra!” Diệp Tử làm gì còn bình tĩnh được, cô ấy trở tay một cái, Khương Vũ đã cảm thấy cánh tay đau nhói.

Lưỡi dao sắc nhọn cứa vào làm rách ra, chỉ rách da, nhưng máu tươi theo cánh tay chảy xuống.

Dây thần kinh đau của Khương Vũ cực kì nhạy cảm.

Chỉ sượt qua thôi, nhưng cơn đau lại xuyên đến thần kinh.

Cô bất chấp nhiều như vậy, mà Diệp Tử vẫn cầm dao, kích động chạy về hướng Kiều Nhã.

“Tao giết mày, con tiện nhân!”
Kiều Nhã trốn đằng sau Lộ Minh: “Cậu… Cậu điên rồi!”
Diệp Tử rơi vào trạng thái hoàn toàn mất kiểm soát, cầm dao đuổi theo Kiều Nhã.

Kiều Nhã sợ tới mức chạy đông chốn tây.

Còn Lộ Minh rõ ràng nhìn thấy con dao, theo bản năng cũng chạy mất, bỏ lại Kiều Nhã.

Kiều Nhã không còn đường lui, ngã xuống đất.

Khương Vũ lại lần nữa muốn thử ngăn cản Diệp Tử, nhưng Diệp Tử dùng dao uy hiếp cô: “Cô đụng vào tôi thử xem!”
Khương Vũ lập tức dơ hai tay, lùi lại phía sau một bước, nói: “Cậu bình tĩnh đi, không thì sẽ hối hận đấy.”
Diệp Tử tuyệt vọng rơi nước mắt, kích động hét lớn: “Tôi không hối hận, tôi chỉ muốn giết con tiện nhân này, nó làm cuộc đời tôi bị hủy rồi! Hủy hết rồi!”
“Đời người dài như vậy, một thằng bạn trai có là gì.” Khương Vũ chỉ cảm thấy nực cười, tiếp tục nói: “Cậu giết cô ta, mới là chấm dứt cuộc sống của bản thân.”
“Cậu còn nói, tôi giết luôn cậu”

“Cậu giết tôi, có ích gì chứ?” Khương Vũ nói: “Nếu giết người có thể khiến cậu loại bỏ đau khổ.

Tương lai của cậu không tìm tôi, tôi cũng không xuất hiện ở đây.”
“Cậu nói cái quái gì vậy?”
Khương Vũ nói: “Chỉ muốn nói với cậu, đừng vì một thời khắc kích động mà dùng cả đời chuộc tội.”
Khương Vũ biết, nếu bây giờ không ngăn cản cô ấy, e rằng Diệp Tử của tương lai sẽ không thể vượt qua sự hối hận.

“Hơn nữa, người phải trả giá là hắn mới đúng.”
Khương Vũ thấy Lộ Minh đang chạy chốn, thế là chạy qua đó, kéo lấy áo của hắn, lôi về chỗ cũ.

Cô luyện ba-lê từ nhỏ, cánh tay thiên nga nhỏ gầy, toàn là cơ thịt, Lộ Minh bị cô kéo áo đến trước mặt Diệp Tử.

“Chuyện này một tay vỗ chẳng kêu, một chân đạp hai chiếc thuyền là hắn, phản bội cậu là hắn.

Cậu muốn trút giận, cũng không nên đổ hết lên người bạn thân, đàn ông như vậy, không phải nên giết sao!”
“Đừng, đừng, đừng…”
Lộ Minh là loại đàn ông yếu đuối, thấy trong tay Diệp Tử cầm dao, sợ đến mức chân mền nhũn ra, bối rối nói: “A Diệp, anh yêu em, anh thật sự yêu em.

Đều do con tiện nhân Kiều Nhã, là cô ta quyến rũ anh! Anh vốn dĩ không đồng ý đâu.

Trong lòng anh chỉ có em.”
Kiều Nhã ngồi dưới đất nghe thấy câu này, đứng bật dậy, không thể tin được nhìn Lộ Minh: “Anh ….

anh là thằng khốn!” Rõ ràng là anh tìm tôi trước! Sau lần tụ họp đó, anh chủ động add friend với tôi, bây giờ không nhận à?”
Lộ Minh điên cuồng nhìn Diệp Tử, bây giờ không cố được gì nữa nên đổ toàn bộ tội lên người Kiều Nhã: “Tối hôm đó, cô ta say rượu, gửi tin nhắn cho anh, nói luôn yêu thầm anh.

Vì ngại cô ta là bạn em nên anh mới luôn nhẫn nhịn.

Tất cả đều là lỗi của cô ta! Diệp Tử, em tha thứ cho anh, anh vẫn còn yêu em!”
Diệp Tử cắn chặt môi dưới, thất vọng nhìn Lộ Minh, tay cầm dao run run: “Lừa đảo, các người đều là lừa đảo!”
Khương Vũ đưa mắt ra hiệu, để cô ta thừa dịp mau chóng trốn đi.

Kiều Nhã thất vọng rơi nước mắt, chạy đi.

Khương Vũ nói với Diệp Tử: “Bây giờ cậu thấy rõ rồi, loại đàn ông này, đáng để cậu vì hắn mà phạm tội không, vì hắn mà giết người, vì hắn mà ngồi tù cả đời sao.”
Diệp Tử nghe Khương Vũ nói, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt hèn nhát không có trách nhiệm này, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cô ấy thất vọng lắc đầu, khóc nức nở lùi về sau hai bước: “Đúng, không đáng, anh không đáng để tôi giết người, cũng không xứng đáng để tôi thích anh như thế!”
Khương Vũ thấy lời của mình có hiệu quả, cũng thở phào nhẹ nhõm, khích lệ: “Không sai, sau này cậu sẽ gặp được một người tốt hơn.”
Cảm xúc của Diệp Tử cuối cùng cũng ổn định lại, không dùng dao làm loạn nữa.

Mà chính ở lúc này, bỗng nhiên có một viên gạch đập vào đầu Diệp Tử.

Khương Vũ kinh ngạc nhìn qua đó, thì thấy Cừu Lệ đứng sau Diệp tử, một tay cầm viên gạch vỡ, trong miệng ngậm kẹo mút, ánh mắt lạnh nhạt.

Diệp Tử cứ như vậy ngất dưới chân anh, Cừu Lệ thuận chân đá con dao trong tay cô ấy ra xa.

Khương Vũ kinh hãi nói: “Cậu….

cậu làm gì đấy?!”
Cừu Lệ nhìn cánh tay toàn là máu tươi, cây kẹo làm quai hàm phình lên, thản nhiên nói: “Đi qua, thuận tay.”
“…….”