Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 4: Ngắm Trăng






Chuyển ngữ: Rong biển (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Dân cư ở khu này khá thưa thớt.
Phía xa là một cửa hàng khép hờ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói cười của người chơi mạt chược.
Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chó sủa vang xa.
Khương Vũ đứng từ xa quan sát thiếu niên kia, hơi do dự không dám đến gần.
Cừu Lệ đang nằm ngửa trên mặt đất lật người lại.
Cậu nhìn thấy vầng trăng khuyết hắt ánh vàng trên nền trời đen xanh thẫm.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi cậu chưa được thấy ánh trăng sáng như vậy.
Cừu Lệ nằm một lát rồi mới chậm rãi đỡ đầu gối đứng dậy.
Thân hình cậu khá cao, nhìn qua có chút ảm đạm, thon gầy.
Nửa tay áo đang mặc cũng dính đầy bùn đất lẫn vết máu, sớm đã nhìn không ra màu gốc.
Khiến cho Khương Vũ cảm thấy rất ngột ngạt.
Cậu cất bước chậm rãi đi về phía cuối con đường.
Giống như là, vết thương trên người chẳng hề đau chút nào.
Lúc đầu, Khương Vũ còn cho là cậu đến bệnh viện.
Vậy nên cô bám theo sau lưng cậu, nhưng cũng không dám đi gần quá, dẫu sao thì trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi con người này.
Cậu vậy mà lại chính là tội phạm giết người!
Cô còn nhớ trong bản tin đã từng nói, cậu có nhân cách phản xã hội rất mãnh liệt.
Mà điều làm cho cậu trở nên nguy hiểm, đó là thuật thôi miên tinh thần cực kỳ cao siêu.
Lúc đó, cảnh sát đã mời một chuyên gia tâm lý có thẩm quyền nhất nước để chẩn đoán cho cậu, nhưng cậu lại suýt chút nữa đã moi ra hết tin tức sinh hoạt cá nhân của người ta.
Đương nhiên, mấy chuyện này cũng chỉ là mấy tin đồn trên mạng, còn sự thật thì cô không biết được.
Cho nên mặc dù cô nhận nhiệm vụ [Cứu vớt thiếu niên ác ma] rồi, nhưng một khi chưa biết mức độ nguy hiểm của Cừu Lệ, Khương Vũ sẽ tiếp tục bảo trì khoảng cách an toàn đối với cậu.
Sống lại một lần cũng chẳng dễ dàng gì, cô nhất định phải biết quý trọng sinh mạng này.
Khương Vũ đi theo sau Cừu Lệ, một mực duy trì khoảng cách hai mươi mét.
Cô thấy cậu băng qua đường lớn, đến một cửa hàng tiện lợi mua một que kem Xảo Nhạc Tư.
Nhân viên trong cửa hàng tiện lợi giật mình trước bộ dạng máu me đầy mặt của Cừu Lệ.
Thấy nhân viên bán hàng mãi không có phản ứng, Cừu Lệ bèn ném lên quầy một tờ năm nhân dân tệ rồi quay người rời đi.
Cậu ném đi bao bì bên ngoài, vừa ăn kem vừa đi tiếp.
Khương Vũ lại tiếp tục lén lén lút lút đi sau lưng cậu, mãi đến đường Tân Giang.
Đối diện đường cái, Cừu Lệ nhảy qua hàng rào, bò lên con đê bên bờ sông.
Gió lớn gào thét làm người cậu nghiêng ngả.
Cừu Lệ giang tay giữ thăng bằng rồi đi tiếp trên con đê chật hẹp.
Khương Vũ thấy cậu đã bị thương máu me đầy đầu như vậy mà một chút cảm giác cũng không có, còn đứng trên bờ sông làm động tác nguy hiểm.
Không thấy đau à!
Cừu Lệ cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Hốc mắt thâm thúy, đuôi mắt hoa đào mê người, con ngươi đen nhánh tựa vực sâu vô tận.
Khương Vũ đối mặt với cậu.
Chỉ một lát đã thoáng qua cảm giác nơi đáy mắt cậu có ma lực gì đó, mơ hồ như là vòng xoáy cuốn cô sâu vào trong.
Ngay lập tức, Cừu Lệ nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng.
Sau đó không chần chừ nhảy vào dòng nước lạnh băng.
Khương Vũ sợ ngây người trước sự việc trước mắt.
Cái này… Là loại tiết tấu gì vậy chứ!
Cô không kịp nghĩ gì nhiều, tranh thủ thời gian vượt qua lan can, nhảy xuống con đê.
Đối diện những tòa nhà chọc trời đèn đuốc sáng trưng, nước sông chảy xiết chìm chìm nổi nổi, mà thiếu niên kia lại lúc ẩn lúc hiện trong dòng nước.
“Cứu mạng!” Khương Vũ gào lên kêu cứu: “Có người rơi xuống nước rồi!”
Nhưng ngoại trừ xe cộ lướt đi vùn vụt trên đường cái, thì nơi hoang vu này làm gì có người nào.
Vẫn là mạng người quan trọng nhất, Khương Vũ không do dự nữa.
Cô cởi giày, nhanh chóng thả mình rơi tự do xuống dòng nước chảy xiết.
Cừu Lệ nương theo hướng chảy của sông bơi một lúc, lơ lửng giữa bốn phía nước sông.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cô gái mặc váy trắng luôn bám theo mình kia vậy mà cũng đã nhảy xuống.
Cô nhảy xuống rồi chìm nghỉm, liều mạng vùng vẫy một hồi thì không còn động tĩnh.
“…”
Cừu Lệ mạnh mẽ quay ngược lại dòng nước sông chảy xiết, bơi về phía cô.
Rất nhanh cậu đã đến gần bắt được tay cô, ôm lấy người cô bơi lên bờ.
Lúc Cừu Lệ mang được Khương Vũ lên bờ, cả người cô đã ướt đẫm.
Khương Vũ hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Cậu cúi người nghe nhịp tim của cô.
Còn đập.
Cừu Lệ vỗ vỗ mặt cô, nhưng cô vẫn không tỉnh lại, thầm nghĩ hẳn là cô không chết được.
Đã không chết được thì cậu cũng lười quan tâm cô, nghĩ vậy cậu liền đứng dậy rời đi.
Trèo lên trên đê, cậu quay lại nhìn một cái.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu nữ cô đơn lẻ loi nằm trên thảm cỏ dại mọc đầy bên bờ.
Váy trắng ướt đẫm bó sát người cô, phác họa ra dáng người xinh đẹp.
Cừu Lệ đi được vài bước.
Cuối cùng vẫn dừng lại, khẽ mắng một tiếng trầm thấp: “Đm.”

Khương Vũ vẫn còn mơ hồ, cảm giác được có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên ngực cô, dùng sức ấn xuống, tựa như muốn ấn xẹp người cô.
Sau đó, mũi cô bị người đó nắm lấy, miệng cũng bị đẩy ra…
Khương Vũ cố hết sức giãy dụa để làm mình tỉnh lại.
Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt anh tuấn thấm máu tươi của Cừu Lệ gần sát mình.
Môi kề môi, mang theo hương vị tanh mặn nồng đậm.
Khương Vũ trừng lớn mắt, đầu “Oanh” một tiếng.
Cô vô thức nâng tay lên đánh vào ót của cậu.
Cừu Lệ bị đánh đến ngẩn người.
Khương Vũ cũng liên tục lùi về sau, tay che lấy miệng, sặc cả nước, đầy phòng bị nhìn cậu.
Tựa như nhận ra lúc nãy cậu đang hô hấp nhân tạo cho mình, Khương Vũ mới kịp phản ứng lại, cực kỳ áy náy.
“Nè, cậu không sao chứ.” Cô chầm chậm bò lại, hỏi.
Cừu Lệ không trả lời, sờ sờ trên trán mình, tròng mắt đen nhánh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Sau cái tuổi thơ ác mộng đó, nhiều năm trôi qua, dây thần kinh cảm giác của cậu bởi vì có chướng ngại tình cảm mà trở nên tê liệt.
Ăn thứ gì, ngửi mùi gì, thơm hay thối, hay là tự “làm chuyện kia” với mình, cậu đều đã sớm không còn cảm giác…
Cho dù là bị đánh đến người đầy thương tích, thì cảm giác đau đớn cũng không quá rõ ràng.
Cậu bỗng cảm thấy, toàn bộ thế giới này đều không chân thực.
Cậu điên cuồng ăn uống, nếm ngọt, thủ dâm, gây sự… Cũng chỉ muốn tìm được một chút cảm giác chân thực.
Nhưng mà, vẫn không hề có.
Cậu lần nữa xích lại gần nhìn cô, nhếch miệng cười lạnh: “Đánh tôi?”
Khương Vũ ngơ người, kinh sợ nhìn cậu, lắc đầu.
…Cảm giác bị một tên điên nhìn chăm chú, sợ quá đi mất!
“Đánh thử một cái nữa.” Cừu Lệ nghiêng đầu qua bên mặt kia, ngữ khí phá lệ cực chân thành: “Nào, đánh một cái.”
Khương Vũ lui về sau: “Không… Không được.”
Tay cô đau đó.
Cặp mắt đen láy của Cừu Lệ tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Cậu khẽ liếc qua cô, nhìn thấy sự sợ hãi cất dưới đáy mắt cô.
Đầu lưỡi cậu chọc chọc vào rãnh răng, nở nụ cười.
Khương Vũ đoán không ra trong đầu cậu đang nghĩ gì, vậy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏi: “Vừa nãy cậu muốn chết đúng không?”
Cừu Lệ ở trên cao nhìn xuống: “Không biết bơi còn nhảy xuống nước, rốt cuộc là ai muốn chết chứ?”
“Tớ, chỉ là nước chảy xiết quá… Tớ cho là cậu muốn tự sát.”
“Tôi tự sát thì có liên quan gì đến cậu.”
Trong lòng Khương Vũ thầm nghĩ, nếu không phải là vì ba trăm triệu kia, cô còn lâu mới rảnh rỗi như vậy! Đêm hôm khuya khoắt còn phải đi nhảy sông với một tên điên, làm cho cả người ướt sũng luôn.
Cừu Lệ không tiếp tục ở lại, tiêu sái quay người rời đi.
Tất nhiên Khương Vũ cũng không dám ở bờ sông hoang vu như vậy một mình.
Cô nối gót theo sau cậu, nhìn thấy thân hình cậu nhanh nhẹn dễ dàng trèo lên.
Cô cũng nhanh chóng chạy tới leo lên con đê.
Chỉ là cô thân cao thế yếu, không thể leo lên dễ như Cừu Lệ được.
Khương Vũ khẽ cắn môi, gọi Cừu Lệ lại: “Này! Cậu kéo tớ lên được không?”
Cừu Lệ ngồi xổm trên con đê, cúi đầu nhìn xuống cô, khóe mắt cũng mỉm cười: “Lên không nổi?”
“Ừm.”
“Đưa tay đây.”
Khương Vũ nghe thế liền duỗi tay ra, cậu bắt được cổ tay cô.
Cánh tay cô gái nhỏ nhỏ nhắn tinh tế, làn da non mềm, xúc cảm mượt mà.
Cậu chỉ mới đụng vào tay cô, cảm giác tê dại đã như dòng điện thuận theo tay cậu truyền lên tận da đầu.
Lốp bốp nổ tung.
Cừu Lệ nắm lấy tay cô, dùng sức kéo lên.
Nhưng vào khoảnh khắc Khương Vũ sắp trèo lên được, Cừu Lệ bỗng nhiên buông tay ra, đồng thời còn dùng sức đẩy cô một cái.
Khương Vũ rơi xuống bãi cỏ ngoại ô, ngã bổ nhào về phía trước.
Cô đầy tức giận nhìn về phía Cừu Lệ đang đứng chỗ con đê.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống cô, vuốt mặt lẩm bẩm: “Hòa nhau.”
Nói xong, cậu cười lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Khương Vũ căn răng.
Tâm báo thù của tên nhóc này, cũng quá nặng rồi đấy!
*
Khương Vũ chật vật trở lại ngõ nhà mình.
Người sống tại con ngõ này cũng không ít.
Sau giờ cơm chiều, bọn họ đều ra ngồi trước cửa nhà cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Khác với khu thành phố mới, nơi những tiểu khu cao tầng mọc lên từ mặt đất.
Chỗ này ngược lại có chút cảm giác xưa cũ đầy hơi người.
Phần lớn người sống ở đây là những người đã lớn tuổi.
Vậy nên vẫn hay chiếu cố hai mẹ con Khương Vũ.
Tuy nhiên, cũng không thiếu mấy bà cô già ăn no không có gì làm, hằng ngày thích nói chuyện thị phi.
Ví dụ như người phụ nữ mập mạp đang cắn hạt dưa ở phía trước, Triệu Quỳnh Phương.
Triệu Quỳnh Phương năm nay đã 40 tuổi, mặc chiếc váy dệt dài màu đỏ thẫm, đầu tóc quăn tít, thân hình to béo như núi.
Điều kiện trong nhà bà ta tốt hơn mấy hàng xóm xung quanh một chút, có chồng là cái nhà thầu.
Bà ta đang cùng một người phụ nữ gầy gò khác tên Chu Quế ngồi lê đôi mách.
Thấy Khương Vũ đi đến, không nhịn được mà trào phúng mấy câu ——
“Khương Vũ đã về rồi à, nghe nói học kỳ sau mày không đóng nổi tiền học phí nên là muốn nghỉ học rồi?”
Khương Vũ không thèm để ý đến mấy người nhàm chán đó, lập tức rời đi.
Chu Quế nói: “Mẹ của mày cũng thật là.
Đi mát xa cho mấy tên đàn ông, tuy là đi sớm về khuya, nhưng tiền kiếm được cũng không ít đâu.
Vậy mà chút tiền học phí cũng không cho mày được.”
Triệu Quỳnh Phương: “Tao hiểu con người Khương Mạn Y này.
Nói đâu xa, lão Lưu có tiệm tạp hóa ở phía trước kia kìa, thấy bà ta là mắt sáng lên.
Vậy mà bảo bà ta sống không tốt à, không chừng người ta còn giấu rất nhiều kim chủ đó.
Không cho con mình tiền học phí, hẳn là trong lòng đang tính toán gì rồi.”
Khương Vũ nghe hai người kẻ xướng người hoạ.
Lại nhớ đến kiếp trước cô cũng vì nghe được mấy lời như vậy mới hiểu lầm mẹ, cảm thấy công việc của Khương Mạn Y không sạch sẽ.
Nên cô mới tự ti, không dám gặp người khác, cảm thấy mất mặt, mỗi ngày đều châm chọc mỉa mai mẹ mình.
Hai mẹ con cũng vì vậy mà vì nói một lời nói không hợp mà xảy ra “chiến tranh”.
Mấy bà cô này thấy được cũng chê cười.
Hiện giờ nhìn lại, hai người Triệu Quỳnh Phương và Chu Quế, vốn dĩ là ghen ghét dung mạo mẹ cô.
Ác ý, chính là từ ghen ghét bắt đầu sinh sôi.
Nó tựa như con rắn độc, chui vào lục phủ ngũ tạng, làm hai bà khó chịu vặn vẹo như côn trùng.
Khương Vũ dừng chân lại, quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt qua Triệu Quỳnh Phương, cười nói: “Dì Triệu à, dì cũng thật nhàn rỗi ghê, chắc là hôm nay chú lại không về nhà ạ?”
Bâng quơ nói một câu, vậy mà nó chọc ngoáy thẳng vào tim Triệu Quỳnh Phương.
Hằng ngày, phải đến khuya chồng bà mới về.
Nhưng cho dù có về nhà thì cũng sẽ không thèm liếc bà nhiều thêm một cái.
Cho dù bà giả vờ như có một người chồng hết mực yêu thương mình trước mặt hàng xóm, nhưng thực ra trong lòng bà rất rõ, chồng bà sớm đã lạnh nhạt với mình rồi.
Tuy lòng không cam, nhưng Triệu Quỳnh Phương vẫn rất nhẫn nại, vẫn cười nói như cũ: “Chồng tao ấy hả, là do mãi kiếm tiền.
Nếu không thì hôm kia ở công trường kiếm được lời, ông ấy cũng không mua tổ yến Thái Lan cho tao.”
Chu Quế cũng hùa theo nói: “Bà nói với một con nhỏ chưa hiểu sự đời chuyện này làm gì, nó cũng có hiểu đâu.”
“Chỉ một hộp tổ yến Thái Lan này của tao là dư tiền đóng học phí nửa năm của nó rồi đấy.”
Khương Vũ liếc qua Chu Quế một cái, thong dong như thường nói: “Chú không chỉ kiếm tiền thôi đâu, mà chú còn chiếu cố hàng xóm thật đó dì à.
Buổi chiều hôm trước, cháu còn nhìn thấy ông ấy tặng cho dì Chu Quế hai hộp tổ yến Thái Lan lớn, ở trong nhà dì Chu Quế suốt hai tiếng không thèm ra, có lẽ là giúp đỡ hàng xóm làm việc nhà đó dì.”
Lời này vừa nói ra, hai người Triệu Quỳnh Phương và Chu Quế đều biến sắc.
“Mày, mày mở mồm nói bậy!” Chu Quế chỉ vào Khương Vũ, hoảng hốt hô to: “Không có chuyện này! Không có!”
Nhưng lời còn chưa dứt, Triệu Quỳnh Phương đã hùng hổ xông vào nhà bà.
Quả nhiên, Triệu Quỳnh Phương tìm được từ trong nhà Chu Quế hai hộp tổ yến Thái Lan giống y đúc hộp chồng bà mang về tặng bà!
“Giỏi thật đấy! Con tiện nhân này! Lại còn dám quyến rũ chồng tao nữa à!”
“Không có! Tao không có, là chính ông ta đến tìm tao trước mà.”
Khương Vũ nhún vai, xoay người đi vào ngõ về nhà, để lại hai người đàn bà túm tóc đánh nhau túi bụi.
Thế nhưng cô ngay cả quay đầu nhìn một chút cũng không thèm.
Từng người, từng người kiếp trước khi dễ cô, vũ nhục cô, đều đừng mong mình có kết cục tốt.