Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 2: Cừu Lệ






Chuyển ngữ: Phổ Nhĩ (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trong lúc ngồi xe buýt đến nhà Mỹ Tử, Khương Vũ click mở app [Đã biết], tìm kiếm thông tin liên quan đến ứng dụng.
Trong mục dịch vụ số, cô nhìn thấy mô tả dịch vụ về [Đã biết] ——
“Đã biết, nhưng lại không thể sửa vì trên đời không bán thuốc hối hận.”
“Nhưng vì có [Đã biết], thời gian có thể quay trở lại, cho bạn một cơ hội thay đổi sai lầm, một cơ hội để cứu vãn những điều bạn còn hối tiếc.”
“Chúng tôi là một công ty đến từ thế giới tương lai, tìm kiếm những người được tái sinh ở thời gian và không gian khác nhau, xây dựng cầu nối giữa tương lai và quá khứ, giúp bạn tìm lại trái tim ban đầu của mình và định hình lại tương lai.”
Người chơi có quy tắc như sau:
1, Người được tái sinh không thể xin giúp đỡ người tương lai và hiện tại.
Nếu phát hiện có trường hợp liên hệ thì thỏa thuận sẽ bị vô hiệu, tiền sẽ bị khấu trừ trong tài khoàn của người được tái sinh.
Nếu số dư trong tài khoản âm thì người được tái sinh sẽ vĩnh viễn biến mất.
2, Người được tái sinh tuyệt đối không được yêu đương với khách hàng.
Khương Vũ nhìn hai quy tắc, quy tắc thứ nhất ghi rõ ràng về hình phạt nếu vi phạm.
Nhưng điều thứ hai dành cho chuyện tình cảm lại không đề cập gì đến hình phạt.
Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô vi phạm, nhưng mà không sao cả, cô vẫn chú ý đạo đức nghề nghiệp của mình.
Khương Vũ tiếp tục lướt xuống, tìm được thứ mà cô cảm thấy hứng thú.
Đó là thù lao của người được tái sinh ——
Thù lao mà người tái sinh nhận được tùy thuộc vào độ khó của nhiệm vụ mà sẽ có các mức khác nhau. Tùy thuộc vào số tiền mà khách hàng chi trả, platform của app [Đã biết] sẽ tiến hành chia theo tỉ lệ 2:8 với người được tái sinh.
Nhìn thấy dòng này, Khương Vũ nghĩ thầm, cái app [Đã biết] này còn có lương tâm, hầu hết các lợi ích đều nhường cho người được tái sinh.
Sau khi xem sơ qua về quy tắc nhiệm vụ, xe buýt của Khương Vũ đã đến trạm —— Trường THPT số 3 Bắc thành.
Hôm nay là ngày phòng ICT của Trường THPT số 3 Bắc thành mở mạng cho học sinh điền nguyện vọng, không ít nhóm học sinh vào trường học cùng nhau và thảo luận về nguyện vọng của từng người.
Ngay tại giây phút này, Khương Vũ vẫn còn thầm nghi ngờ về nhiệm vụ hết sức ảo diệu này của app [Đã biết].
Nhưng tình hình hiện tại rất cấp bách, cô không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì nữa, nhất định phải tìm được Mỹ Tử và ngăn cô ấy lại trước khi cô ấy hoàn thành nguyện vọng của mình!
Trước tiên, Khương Vũ đi theo các bạn học sinh lên phòng ICT điền nguyện vọng, các phòng ICT đều ở một tầng.
Cô tìm hết một lượt nhưng không nhìn thấy Mỹ Tử, cô đoán chắc là cô ấy vẫn chưa đến.
Theo trí nhớ của [Mỹ Tử] trong tương lai, thời gian mà cô ấy điền vào tờ nguyện vọng của mình là khoảng 2 giờ, bây giờ đã là 1 giờ 40 phút.
Vì vậy, Khương Vũ trước tiên là đứng đợi Mỹ Tử ở cầu thang của tầng.
Ở khu vực cầu thang có các học sinh đi lên đi xuống liên hồi, Khương Vũ cẩn thận phân biệt từng khuôn mặt của từng cô gái đi ngang qua.
Nhưng tất cả đều không giống với người trong ảnh mà Mỹ Tử gửi.
Chẳng mấy chốc, có một nữ sinh mặc váy phồng màu trắng, để tóc ngắn kiểu bob xuất hiện ở chỗ rẽ.
Đi bên cạnh cô ấy là một chàng trai mặc đồ thể thao.
Chàng trai tuổi trẻ tuấn lãng, trên vai khoác một chiếc túi màu đen, đi giày Air Jordan, tuổi xuân phơi phới.
Khương Vũ chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô gái này chính là người trong ảnh mà Mỹ Tử gửi.
Chàng trai nói với Mỹ Tử: “Em đừng do dự nữa, chúng ta phải thi vào cùng một trường đại học, cùng một chuyên ngành, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Vẻ mặt Mỹ Tử có chút khó coi: “Nhưng anh cứ muốn thi vào ngành kế toán tài chính.
Em có biết gì về kế toán tài chính đâu.
Em chỉ thích văn học, cũng đã tính sẽ ghi danh vào khoa tiếng Trung rồi.”
Bạn trai cô ấy lại nói: “Không phải chúng ta đã thảo luận trước rồi sao, ai điểm thấp hơn thì nghe người đó.
Điểm của em ít hơn anh tới tận 80 điểm, nhưng anh có muốn thì cũng không ghi danh vào trường em được mà.”
Mỹ Tử nhíu mày: “Vậy không thể tìm trường nào vừa có kế toán tài chính, vừa có khoa tiếng Trung à.”
“Đại học Kinh tế Tài chính Nam thành là trường tốt nhất em có thể vào với số điểm này.
Tuy là không có khoa tiếng Trung, nhưng bù lại chuyên ngành kế toán tài chính ở đây cực kỳ tốt.
Em cứ học khoa này với anh đi.
Dù gì thì học xong khoa tiếng Trung cũng chỉ có thể làm giáo viên, lại không kiếm được nhiều tiền.”
“Nhưng mà em thích.” Mỹ Tử khó xử: “Em học toán không giỏi, học kế toán tài chính chắc chắn sẽ rất vất vả, tương lai có khi ngay cả việc làm cũng không có.”
Bạn trai ôm lấy bả vai cô ấy, cực kỳ tự tin: “Em với anh ở bên nhau.
Sau này chúng ta sẽ kết hôn, tương lai em chính là vợ của anh.
Không cần đi làm, anh nuôi em.”
Mỹ Tử nhìn cậu ta, cảm động hỏi: “Thật ư?”
“Đương nhiên, em có tin anh không?”
“Em tin.” Mỹ Tử nghe được lời hứa hẹn của bạn trai, vẻ lo lắng trên mặt cuối cùng cũng biến mất: “Vậy chúng ta phải nhanh đi điền nguyện vọng đi, nếu không lát nữa em lại thấy hối hận.”
“Ừ!”
Chàng trai nắm lấy tay Mỹ Tử, hai người bước đi kiên định đi tới phòng ICT.
Khương Vũ thấy vậy, chạy nhanh đến chặn hai người lại ——
“Các cậu đợi chút!”
Mỹ Tử nhìn Khương Vũ, tò mò hỏi: “Bạn học này, cậu… Có việc gì sao?”
Khương Vũ nhanh chóng nói: “Cậu không được điền nguyện vọng giống như bạn trai mình, cậu sẽ phải hối hận!”
Lời này vừa nói ra, Mỹ Tử liền nhíu mày, mà nam sinh kia cũng lộ ra bộ mặt khó chịu: “Cậu là ai vậy? Quản hơi rộng rồi đấy!”
Khương Vũ mặc kệ cậu ta, đặt tạy lên bả vai của Mỹ Tử, nói với cô ấy: “Hãy tin tớ, cậu nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì tương lai là do cậu quyết định, không thuộc về bất cứ kẻ nào.”
“Cậu có bệnh à!” Nam sinh tức điên lên: “Còn quản chuyện của chúng tôi!”
Khương Vũ sắp không nhịn được nữa, muốn nói Mỹ Tử của tương lai tìm cô giúp đỡ.
Nhưng nghĩ lại, nếu mà nói thật, chỉ sợ là hai người này sẽ xem cô như kẻ điên mất.
Nhưng mà, ngay cả Khương Vũ bây giờ cũng bán tín bán nghi về cái app [Đã biết] này.
Nói mình được tái sinh, hai người họ chắc chắn sẽ cảm thấy cô trốn viện tâm thần.
Khương Vũ suy nghĩ vài giây, lập tức nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Cô xoay người nhìn sang chàng trai, thể hiện những tố chất của nữ diễn viên xuất sắc đạt giải Oscar, điên cuồng trình diễn tài năng diễn xuất của mình: “Anh rõ ràng nói rằng chỉ yêu mình tôi! Bây giờ… Anh lại lừa cô ấy điền nguyện vọng giống mình, anh có ý gì vậy, chẳng lẽ anh muốn mở hậu cung ở trong đại học sao!”
Lời vừa nói ra, nam sinh sợ tới mức thiếu chút nữa mà ngã cầu thang: “Cậu… Cậu đừng nói bậy! Tôi còn chẳng quen biết gì cậu!”
Khương Vũ thể hiện biểu cảm kích động, nói với Mỹ Tử: “Tôi là bạn gái của Lữ Phong, ngày hôm qua anh ta gạt tớ điền Đại học Kinh tế Tài chính Nam thành vào trong nguyện vọng.
Không ngờ, không ngờ cậu cũng…”
Đương nhiên, Lữ Phong chính là tên bạn trai của Mỹ Tử.
Đây là tư liệu cơ bản mà Khương Vũ đã đọc trong điện thoại.
Mỹ Tử nghe cô gọi tên bạn trai mình, vốn dĩ trong lòng còn hơi nghi ngờ.
Bây giờ còn có chút thất vọng, chút đau lòng: “Cậu là bạn gái anh ấy thật à?”
“Đương nhiên, có phải anh ta đã nói với cậu rằng, tương lai muốn nuôi cậu, phải đối xử tốt với cậu, muốn chiều cậu cả đời! Chờ các cậu tốt nghiệp đại học sẽ sau đó sẽ kết hôn, anh ta sẽ kiếm thật nhiều tiền, cùng ngươi sinh hai đứa nhỏ.
Anh ta ở ngoài, cậu trong nhà, hai người sẽ sống một cuộc sống êm đềm.”
“Đúng vậy, sao cậu biết?!”
“Những lời này, anh ta cũng nói với tớ y như vậy.” Khương Vũ chỉ vào Lữ Phong, lên án nói: “Đồ khốn!”
Lữ Phong xém nữa thì thổ huyết.
Giờ phút này, Mỹ Tử hết sức tin tưởng những lời nói của Khương Vũ.
Bởi vì, những lời này đều là do chính miệng Lữ Phong nói ra, không ai biết được ngoại trừ cô.
Hiện tại xem ra, Lữ Phong không biết đã nói biết bao nhiêu là lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển với các nữ sinh khác.
“Đồ tệ bạc! Chúng ta chia tay! Đừng có mơ mà tôi vào cùng trường với anh!”
Mỹ Tử nói xong, đi thẳng đến phòng ICT.
Lữ Phong biết tính Mỹ Tử một là một hai là hai, hiểu được chuyện này không thể nào trở lại được như trước kia.
Cậu ta nhìn Khương Vũ một cách thù hằn, chất vấn: “Tôi đã đắc tội cô chưa hả! Sao cô hại tôi thành ra như vậy.
Tôi thiếu tiền của cô hả?”
Khương Vũ thoải mái mà nhún nhún vai, cười nói: “Vĩnh viễn đừng bao giờ dễ dàng nói ra những lời như “Anh nuôi em” với phụ nữ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh không nhất định có thể làm được, nhưng cô ấy nhất định sẽ hối hận.”
……
Không lâu sau, THPT số 3 Bắc thành phát giấy thông báo trúng tuyển.
Khương Vũ đến trường học ấy một lần nữa, tìm Mỹ Tử để giải thích đầu đuôi sự việc ngày hôm đó và xin lỗi vì cách xử lí khi ấy của cô.
Vốn dĩ cô không cần làm như vậy, nhưng là Khương Vũ không biết Lữ Phong là người như thế nào.
Cho nên việc cô ấy có tiếp tục mối quan hệ đó nữa không, thì cô cũng nên trả lại cho Mỹ Tử sự lựa chọn của chính bản thân cô ấy.
Mỹ Tử nghe Khương Vũ kể lại sự việc xảy ra trong quá khứ, vẫn không thể nào tưởng tượng được rằng.
Nhưng, khi cô ấy nhìn xuống tờ giấy thông báo trúng tuyển ngành Hán ngữ của một trường đại học nằm trong dự án 985, trong đáy mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ.
“Đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho tôi của tuổi 18.
Tặng cho mình sự lựa chọn của tương lai.”
Đồng thời, Mỹ Tử cũng nói những gì mình nghĩ trong lòng với Khương Vũ, “Thực ra, khi nhìn thấy sự khác biệt về thành tích giữa tôi và anh ấy, trong trái tim tôi đã có vài sự thay đổi nho nhỏ.”
“Vậy ư?”
“Khi anh ấy nói nuôi tôi, tôi cảm thấy điều ấy thật ngọt ngào, cảm thấy đây là một người đàn ông đáng để dựa vào.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ấy cũng chẳng giỏi giang gì mấy, liệu có thể nuôi được tôi? Nghĩ như thế, bỗng nhiên tôi cảm thấy những lời ngọt ngào khi ấy thật viễn vông, tựa như một tòa lâu đài trên mây.”
Khương Vũ cảm nhận sâu sắc từng câu nói của Mỹ Tử.
Kiếp trước, bởi vì tự ti và hèn nhát mà cam tâm tình nguyện làm tình nhân của Hoắc Thành, trở thành thế thân của người trong mộng của hắn ta.
Sau này, vì không theo đuổi được cô gái ấy mà Hoắc Thành trút hết mọi giận dữ lên người Khương Vũ.
Hở một tí là lại mắng, lại đánh cô.
Sau khi kết hôn, Khương Vũ mất đi khả năng tự chủ cuộc sống, chỉ có thể làm cọng dây tơ hồng rũ rượi xơ xác mà phụ thuộc vào Hoắc Thành.
Sống một cuộc đời không có tôn nghiêm của bản thân, lệ thuộc vào đàn ông.
Mãi đến một hôm, Hoắc Thành bị bác sĩ tâm lí của hắn ta giết chết, cơn ác mộng của cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Tái sinh, Khương Vũ muốn sống vì mình, muốn tránh xa Hoắc Thành.
……
Khi cô bước ra cổng trường THPT số 3 Bắc thành, app [Đã biết] đã gửi thông báo ——
“Ting ting, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Điền nguyện vọng] do [Mỹ Tử] ủy thác.
Đây là 20.000 tệ do [Mỹ Tử] thanh toán, sau khi trừ tiền chia cho công ty, bạn được nhận 16.000 tệ.”
Khương Vũ nhanh chóng kiểm tra lại tài khoản của mình, quả nhiên là có 16.000 tệ được gửi vào tài khoản trên app.
Cô cảm thấy hơi khó tin nên vội vàng rút tiền về tài khoản ngân hàng.
Sau vài phút, tin nhắn từ ngân hàng gửi cho cô: Tiền đã chuyển đến tài khoản của bạn.
Khương Vũ vẫn không thể tin được, cô chạy đến ATM gần nhất kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Nhưng cô thật sự nhận được 16.000 tệ!
Lúc này, cô mới thật sự tin tưởng app [Đã biết] đúng là có thể giúp cô giải quyết hoàn cảnh khốn khổ bây giờ.
Vốn dĩ được sống lại một lần nữa thôi cũng đã cực kỳ khó tin rồi, bây giờ lại có thêm điện thoại di động kèm app có thể liên lạc được với tương lai, hình như không có gì là không thể chấp nhận được cả.
Đúng lúc này, dịch vụ số của app [Đã biết] gửi tin nhắn: Bạn có thêm một tin nhắn yêu cầu giúp đỡ nữa.
Bạn có nhận không, thù lao: 300.000.000 tệ.
“Cái gì!!!”
Khương Vũ cực kỳ nghiêm túc đếm đi đếm lại một chuỗi con số không đằng sau.
Không sai, chính là ba trăm triệu nhân dân tệ!
Vừa rồi hoàn thành nhiệm vụ của Mỹ Tử, cũng chỉ nhận được thù lao 16.000 tệ.
Vậy mà thù lao nhiệm vụ này lại đến tận ba trăm triệu.
Nếu cô hoàn thành xong thì chẳng phải sẽ nâng tầm đẳng cấp của mình luôn hả.
Khương Vũ áp chế lại tâm trạng kích động của mình, đến khi bình tĩnh lại mới nói: Tiếp nhận nhiệm vụ.
Rất nhanh, một người tên là Cừu Lệ đã được thêm vào danh sách bạn bè của cô.
Anh ta còn gửi tin nhắn âm thanh cho cô ——
“Giúp tôi.”
Chỉ hai chữ, nhưng lại trầm thấp đầy từ tính, phảng phất như mang theo một sự dụ hoặc chết người nào đó.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Khương Vũ đã sợ tới mức suýt nữa quăng luôn cả di động.
Đương nhiên cô nhận ra giọng nói này, là Cừu Lệ, bác sĩ tâm lý riêng của chồng cô – Hoắc Thành.
Về sau cũng chính là anh ta kết liễu sinh mạng của Hoắc Thành.
Sau đó, tin tức liên tục đưa tin về vụ án của Cừu Lệ trong suốt mười ngày.
Phía cảnh sát tiết lộ rằng, người này cực kỳ nguy hiểm, có nhân cách phản xã hội rất nghiêm trọng, khiếm khuyết về mặt tình cảm, đặc biệt là kiểm soát tâm trí người khác rất tốt.
Tóm lại, anh ta là phần tử nguy hiểm, người cả đời Khương Vũ không muốn dính đến!
Mà Cừu Lệ lại hy vọng Khương Vũ có thể giúp đỡ anh ta lúc 17 tuổi, thay đổi vận mệnh, tránh bước vào con đường không thể quay đầu lại được.
Hiện tại anh ta đã bị kết án tù chung thân.
Ba trăm triệu này chính là tài sản duy nhất còn sót lại của anh ta, toàn bộ đều được gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ.
Chỉ cần Khương Vũ có thể thay đổi được kết cục tương lai của anh ta, số tiền ấy sẽ là của cô.
Khương Vũ cảm thấy anh ta cũng rất khá.
Tài sản ba trăm triệu, đúng là rất khá.