Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 119




Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không phải là cách, Khương Vũ quyết định nói chuyện rõ ràng với Hoắc Thành. Nếu có ân oán gì, giải quyết một lần cho xong.

Bây giờ, cô không còn là cô gái đáng thương, bơ vơ, mặc người ức hiếp như kiếp trước nữa.

Cô không sợ Hoắc Thành, nhưng… Cừu Lệ là điểm yếu lớn nhất của cô, cô không thể để anh bị liên lụy.

Buổi trưa hôm đó tại Esmeralda, Khương Vũ tập múa xong thì bắt gặp Hoắc Thành đã đợi từ lâu ở bên ngoài.

Cô không biết Hoắc Thành có bản lĩnh to lớn thế nào mà lại có thể vào Esmeralda như chốn không người.

Khương Vũ khoác ba lô bước ra khỏi cửa phòng học, nói với Hoắc Thành đang đứng ở hành lang: “Đi theo tôi”.

Hoắc Thành giễu cợt, dáng đi uể oải theo sau cô đến sân thượng.

Hôm nay không có nắng, gió thì lớn, trời thì đầy mây và u ám. Như cái ngày mà Hoắc Thành chết vậy.

Đêm đó, Hoắc Thành say rượu và ngược đãi cô rất lâu. Toàn thân cô bầm dập nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, khi cô ngẩng đầu lên một cách khó khăn thì thấy bên ngoài cửa sổ cũng như bây giờ, mây đen dày đặc.

Cô còn nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất, tay đút túi quần, nhìn cô từ xa, đôi mắt đen kịt không chút gợn sóng.

Khương Vũ nặng nề ngủ thiếp đi.

Không ngờ khi tỉnh lại, cô đã nằm trong vũng máu.

Cảnh tượng cuối cùng chính là cảnh sát đưa người đàn ông kia đi, con dao còn đang trong tay anh, máu tươi còn đang chảy tí tách.

Cừu Lệ bị áp giải lên xe cảnh sát.

Còn Hoắc Thành đã chết dưới lưỡi dao sắc bén đó.

Trên người hắn ta có ba mươi hai nhát dao, có nhát chí mạng, có nhát trên cánh tay. Từ đó có thể thấy, hung thủ không phải là kẻ sát nhân, mà là để trút giận.

Cừu Lệ nhân lúc cô hôn mê đã giết Hoắc Thành.

Đây là kết cục cuối cùng mà Khương Vũ phải thay đổi khi cô được tái sinh, cô không thể để Hoắc Thành chết trên tay Cừu Lệ. Không thể để anh ở trong ngục tù tối tăm đó, trải qua một đời dài đằng đẵng trong cô độc.

Trên sân thượng, Khương Vũ nói với Hoắc Thành: “Mấy ngày nay anh cứ bám theo tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hoắc Thành mỉm cười, bước lại gần cô thêm một bước.

Khương Vũ lập tức lùi về sau, nhìn hắn ta một cách phòng bị: “Nói đi, anh rốt cuộc muốn gì”. “Tiểu Vũ, cô biết tôi muốn gì mà”. Hoắc Thành đưa tay về phía cô, giống như một cái bẫy của thợ săn giăng ra: “Tôi trở về vì em.”

Khương Vũ sắp bị hắn ta làm cho điên rồi.

Ở kiếp trước, người đàn ông này chính là ác mộng khủng khiếp nhất của cô. Sau khi được tái sinh một lần, hắn vẫn không chịu buông tha cho cô.

“Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát”. Khương Vũ với tay vào ba lô, thấp giọng đe dọa: “Anh làm như vậy không được ích gì. Nếu để cho bố tôi biết được, anh đừng hòng yên thân.”

“Tôi sợ thật đấy” Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Thành ngày càng lộ rõ vẻ cợt nhả, từng bước từng bước tiến lại phía cô, “Báo cảnh sát thì có thể nói gì được, tôi cũng không làm gì cô. Cảnh sát không thể giúp được cô đâu, không ai có thể giúp được cô hết. Cả đời này của cô đã định sẵn đều là của tôi rồi”.

Con ngươi của Khương Vũ run lên, nhìn vẻ mặt kinh tởm của Hoắc Thành đang áp sát lại gần, cô bừng tỉnh nhớ lại.

Kiếp trước Hoắc Thành đã từng nói câu này!

Không ai có thể giúp được cô hết.

Cô vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Cả đời này định sẵn đều là của tôi.

Hoắc Thành nhìn người con gái trước mặt co rúm lại như một con thỏ, trong mắt hiện lên dục vọng muốn hủy hoại cô.

“Cô e rằng không biết lai lịch của nhà họ Hoắc bọn tôi. Lần trước, anh bạn trai bé bỏng của cô đưa anh tôi vào tù, ông nội tôi rất tức giận đó.”

Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi, như thể mỗi chữ đang giày vò cô: “Cô cho rằng bố cô có thể làm hậu thuẫn cho cô sao. So với nhà họ Hoắc chúng tôi thì ông ta tính là cái gì”

“Đây là xã hội có pháp luật, anh không thể một tay che trời.”

“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không chỉ có tên khốn Cừu Lệ đó, mà cả bố mẹ của cô. Tất cả đều phải chết.”

Vào lúc Hoắc Thành nói ra từ chết ấy, sợi dây cuối cùng trong đầu của Khương Vũ lập tức đứt đoạn.

Bố, mẹ, Cừu Lệ,..

Trong kiếp này, họ là hơi ấm mà cô góp nhặt, là những người quan trọng nhất, cũng là giới hạn cuối cùng của cô.

Nếu như cô mất đi họ, vậy thì thế giới này đối với cô cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Khương Vũ không do dự nữa, cô lấy ra một con dao gọt hoa quả trong ba lô, nhân lúc hắn không phòng bị, cô không một chút do dự đâm vào bụng của Hoắc Thành.

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Vũ phát hiện âm thanh của lưỡi dao khi đâm vào máu thịt, không phải dùng tai để nghe, mà là dùng tay để cảm nhận.

Hơn nữa cảm nhận này sao lại quen thuộc như vậy.

Cô nhìn xuống chui dao ở bụng Hoắc Thành, cô thực sự cảm thấy khoái chí vì trả được thù.

Đúng vậy, cô đã giết được con quỷ đó, mối họa ngầm đã được loại bỏ. Cừu Lệ sẽ không giết người nữa, sẽ không vì hắn ta mà ngồi tù.

Hoắc Thành ngã nhào xuống đất trước mặt cô, chật vật lê lết trên mặt đất kéo theo vết máu, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Mà nét sợ hãi, hoang mang này khiến cho dũng khí của Khương Vũ tăng cao.

Cô không còn sợ Hoắc Thành, càng không sợ kết cục mà vận mệnh đã định sẵn.

Cô không thể buông tha cho hắn.

Khương Vũ cầm con dao, gương mặt vô cảm bước đến gần Hoắc Thành. Cô ngồi xổm xuống, đâm hắn ta thêm vài nhát.

Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ làn da trắng nõn của cô.

Tất cả ba mươi hai nhát dao, máu tươi đỏ thẫm dọc theo người hắn ta chảy ra. Tên ác ma đáng sợ đang nằm trong vũng máu, chết như một con cá chết.

Khương Vũ cười nhẹ nhõm rồi đứng dậy, cuối cùng cũng cứu được Cừu Lệ.

Đợi đã…

Là ai cứu được ai?

Khương Vũ nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu. Đột nhiên những mảnh vỡ nào đó bị chôn vùi ở nơi sâu nhất trong ý thức chầm chậm tuôn ra từ những mảnh vỡ ký ức.

Cô lại nhớ lại buổi chiều mây mù dày đặc hôm ấy ở biệt thự của nhà họ Hoắc, cô nhìn thấy một người đàn ông uống say rồi về nhà.

Lúc này Khương Vũ dường như là người ngoài cuộc xem lại cảnh tượng ẩn sâu trong ký ức từ góc nhìn thứ ba.

Người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ mỏng màu đen đang nhảy múa, xoay tròn, xoay tròn, 32 cú fouettés ở trước một khung cửa sổ sát đất rất lớn. Người phụ nữ ấy hệt như một chú thiên nga đen tuyệt đẹp.

Mà vẻ đẹp rung động lòng người như thế càng kích thích thần kinh của ác ma.

Hoắc Thành nắm tóc cô, kéo cô qua, thô bạo đẩy cô xuống đất.

Tiếp theo, hắn ta làm rất nhiều hành động cầm thú với người phụ nữ đáng thương.

Cô mệt mỏi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tuyệt vọng chịu đựng tất cả.

Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh nào.

Trên bàn trà có một con dao gọt hoa quả.

Cô không chút do dự cầm con dao gọt hoa quả lên. Vào lúc tên đàn ông kia hung hãn, cô đâm vào bụng của hắn ta.

Khương Vũ che miệng mình lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang điên cuồng, đâm vào bụng hắn ta từng nhát từng nhát dao.

Tổng cộng ba mươi hai dao.

Không phải Cừu Lệ, không phải Cừu Lệ giết Hoắc Thành, là chính cô giết hắn ta.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Hoắc Thành đều chết trên tay cô.

Ngay sau đó, Cừu Lệ bối rối lao vào phòng, nhìn thấy hiện trường giết người thê thảm không khác nào địa ngục và ‘thiên nga đen’ đang ngồi trong vũng máu.

“Bác sĩ, tôi cuối cùng có thể ngủ ngon rồi”

Khương Vũ ôm đầu gối ngồi trong vũng máu, bên cạnh là thi thể lạnh lẽo của người đàn ông, nở một nụ cười thuần khiết đẹp đẽ với anh, “Tôi sẽ không còn gặp ác mộng nữa”.

Cừu Lệ ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng bế cô lên rồi đặt xuống sofa. Sau đó anh cởi áo khoác đắp lên người cô.

“Đúng vậy, em sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa.” Anh nhẹ giọng nói với cô: “Ngoan, em nghỉ ngơi một lát đi”.

“Bác sĩ, trước đây tôi quen biết anh sao? Sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy.”

Cừu Lệ vén mái tóc dính máu của cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói với cô: “Đây là một bí mật”.

“Là một bí mật không thể nói sao?”.

“Bí mật này chỉ có thể nghe trong giấc mơ thôi”.

Anh nhìn cô trìu mến: “Được rồi, ngủ đi, gió trong mơ sẽ nói cho em nghe bí mật này. Suỵt, nghe kỹ đi, nghe xong rồi là quên ngay”.

Cô gái mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, vô thức lẩm bẩm: “Hình như tôi nghe thấy rồi.”

Khương Vũ nghe thấy rồi, nghe thấy người đàn ông nói nhỏ bên tai cô: “Anh sớm đã biết em rồi. Vào mỗi buổi tối năm em 17 tuổi, anh đều đến bên hồ xem em múa. Vì em mà mê mẩn.”

“Nếu như lúc đó em quay đầu nhìn, biết đâu đã nhìn thấy anh rồi.”

“Gió bên hồ rất lớn, anh muốn đứng cạnh bên em, để gió thổi tóc em đến trên mặt anh.”

“Mặc kệ thế giới này có dơ bẩn đến đâu, em mãi mãi là ánh trăng thuần khiết nhất trong tim anh.”

“Thiên nga nhỏ, em cứ múa cho tốt, quên hết tất cả chuyện tồi tệ. Em thuần khiết như vậy…”

“Tội lỗi của em, để anh thay em gánh vác”.

“Để anh thay em gánh vác”.

Dưới sự thôi miên của anh, người phụ nữ dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Cừu Lệ nhẹ nhàng đặt lên mắt cô nụ hôn, sau đó đứng dậy rồi sắp xếp lại hiện trường vụ án.

Anh lau sạch dấu vân tay của Khương Vũ trên chuôi dao. Sau đó cố tình để lại dấu vân tay của mình trên đó. Đồng thời kéo dây áo của Khương Vũ xuống cánh tay, để lại trên cổ cô nhiều vết đỏ.

Không lâu sau, quản gia chạy vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng thi thể lạnh ngắt của Hoắc Thành và hành vi cầm thú của Cừu Lệ với bà chủ đang hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, cô tỉnh lại và được bác sĩ cùng y tá đưa lên xe cấp cứu.

Cách đó không xa, Cừu Lệ bị còng tay, cảnh sát ấn tấm lưng rắn rỏi của anh xuống, áp anh vào trong xe cảnh sát.

Cừu Lễ vùng vẫy một hồi, rồi quay lại nhìn Khương Vũ, dùng khẩu hình miệng nói gì đó với cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh, không đọc ra được lúc đó anh đang nói gì.

Nhưng Khương Vũ – người đứng ngoài cuộc thì nghe được giọng nói của anh.

Anh nói với cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”

Vào khoảnh khắc ấy, nước mắt cô tuôn trào.

Là anh bảo vệ cô, là anh đang bảo vệ cô.

Cô chạy theo xe cảnh sát cố giải thích với họ đó không phải sự thật, anh không phải hung thủ.

Là do cô làm, tất cả là do cô.

Nhưng đó chỉ là một khoảng ký ức, một khoảng ký ức không cách nào thay đổi, là chuyện đã xảy ra rồi.

Trong cuộc điều tra sau đó, tội ác của Cừu Lệ đã dần lộ rõ, động cơ vô cùng rõ ràng. Anh có mưu đồ bất chính với bà chủ, vào lúc đang thực hiện hành vi của mình thì bị người chồng là Hoắc Thành phát hiện. Trong lúc hai người đang giằng co thì hung thủ dùng dao đâm chết nạn nhân.

Ba mươi hai vết dao đủ để chứng minh cho sự biến thái của anh. Bác sĩ tâm lý thông qua kiểm tra của Cừu Lệ, phát hiện anh khi còn nhỏ bị tổn thương tinh thần, càng là bằng chứng chứng tỏ anh là một kẻ sát nhân biến thái.

Song Khương Vũ vô cùng mơ hồ với ký ức này. Một Cừu Lệ đáng sợ ‘biến thái’ như thế, cô lại không thù hận chút nào. Ấn tượng duy nhất chính là anh ấy thường không thích cười.

Sau này, ký ức càng ngày càng trở nên lộn xộn. Thậm chí cô còn không nhớ anh từng ‘xâm phạm’ cô. Cô xem anh như một kẻ giết người, anh giết Hoắc Thành mà không cần bất cứ lý do nào. Giết chính là giết, không phải vì cô hay bất kỳ kẻ nào.

Chỉ có như vậy mới không có tổn thương, không có thống khổ, quên đi tất cả những niềm đau.

Quên đi tất cả.

Toàn bộ những mảnh ghép ký ức ấy dần hiện lên trong tâm trí cô, hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Những hồi ức và cảm xúc bị thôi miên giấu đi đã hiện ra rõ mồn một.

Mưa to như trút nước, kéo theo những nỗi bi thương. Khương Vũ quỳ xuống, gào khóc trên sân thượng.

Trong làn mưa trắng xóa, cô nhìn thấy người đàn ông đó lảo đảo chạy đến bên cô. Cô gian nan chống người đứng dậy, sau đó ngã vào trong lòng ngực vững chắc.

“A Lệ, là em giết người, là em làm,…”.

“Không phải anh, anh mới là người thuần khiết nhất.”

“Chính là anh…”

Cô ôm lấy anh, dùng hết sức lực của mình mà hôn anh, như thể muốn đem tất cả mọi thứ trả lại cho anh.

Cừu Lệ đau lòng nói: “Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

“Không ổn được nữa, em đã giết người.”

“Tiểu Vũ không giết người” Cừu Lệ dịu dàng nói: “Em chỉ giết chết tên ác ma trong lòng thôi.”

Khương Vũ đưa đôi mắt mờ mịt bởi nước mưa hòa với nước mắt nhìn sân thượng.

Toàn bộ trống rỗng, không có máu, cũng không có thi thể của Hoắc Thành.

Cô nhìn Cừu Lệ với vẻ không tin: “Sao lại…”

“Anh đã sớm thấy em có gì đó không ổn.” Cừu Lệ hạ giọng nói: “Em cứ tự một mình lẩm bẩm, nói chuyện với không khí.”

Khương Vũ sững sờ nói: “Nhưng Hoắc Thành đã trở về rồi.”

“Không về được. Hắn ta đã chết cách đây 5 năm rồi, bị chính tay vợ hắn ta giết chết.”

“Hả, vợ của hắn…”

“Hình như tên là Đào An Hinh, là bạn hồi cấp 3 của em.”

Trong thời gian đó, Cừu Lệ liên tục tiến hành trị liệu tâm lý cho Khương Vũ.

Hoắc Thành chỉ là một cái bóng mờ mịt trong lòng cô. Sau khi biết Hoắc Thành chết, cô không còn gặp lại hắn ta nữa.

Ở kiếp này, đúng là đã có rất nhiều thứ thay đổi. Cuộc đời cô cùng Đào An Hinh bị hoán đổi cho nhau, Đào An Hinh trở thành kẻ giết chết Hoắc Thành.

Còn cô mở ra một cuộc đời hoàn toàn mới.

Cừu Lệ cảm nhận rất rõ ràng Khương Vũ xử sự rất dịu dàng với anh trong thời gian này. Có lẽ vì đám cưới đang đến gần nên cô đang cố gắng trở thành một người vợ tốt và lý tưởng.

Mà trên thực tế, trí nhớ bị thôi miên đã hoàn toàn khôi phục. Khương Vũ chỉ muốn cố hết sức báo đáp cho người đàn ông của cô.

Anh thay cô chịu tội, vào tù. Anh không phải là tên ác quỷ giết người, mà là chính cô.

Lần tái sinh này cô nghĩ rằng chính mình phải cố gắng hết sức cứu Cừu Lệ. Nhưng anh mới là người cứu cô.

Anh cho cô một thanh xuân tươi đẹp khác, một cuộc hôn nhân và một cuộc đời hoàn toàn mới. Hai người tôn trọng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, nắm tay nhau đi đến trọn đời.

Hôn lễ được tiến hành ở sân cỏ của Esmeralda. Mọi người đều rất vui vẻ trừ Tạ Uyên có vẻ hơi tủi thân.

Ông nắm tay Khương Vũ, đi qua con đường được trải thảm đỏ rực, chính tay mình giao con gái cho người đàn ông cũng rất gì và này nọ ở trước mặt.

Cừu Lệ hít sâu một hơi, căng thẳng đưa tay ra. Thế nhưng Tạ Uyên nắm tay con gái rất chặt, chần chừ không muốn buông ra.

Bạn bè, thân thích dự lễ đưa mắt nhìn nhau.

Khương Vũ cảm nhận được sức của Tạ Uyên, cô nhỏ giọng nói: “Bố…”

Khóe mắt Tạ Uyên đỏ lên, bất đắc dĩ đưa tay cô con gái nhỏ của mình cho người đàn ông trước mặt. Mặt mày ủ dột một hồi, ông mới hạ giọng nói: “Đừng làm gì không phải với con gái bố.”

Cừu Lệ nắm lấy bàn tay đang đeo găng tay ren trắng của cô, hôn lên mu bàn tay cô, nâng niu rồi trịnh trọng tuyên thệ: “Tôi xin thề.”

Tôi xin thề cả đời này sẽ tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, vĩnh viễn sẽ không đối xử tệ với cô ấy.

***

Trên sân cỏ, những bạn học ở Esmeralda đang ca hát, nhảy múa, cười đùa. Nhưng cũng có những người giống như Bộ Hi đang lén ăn món tráng miệng ở trong khu tự phục vụ. Ai nấy dự tiệc đều nở nụ cười trên môi.

Khương Vũ mặc một chiếc váy cưới xinh đẹp, ngồi dưới giàn hoa bện bằng dây leo, ngắm nhìn ánh chiều tà đang rơi dần ở phía xa xa, tay nghịch chiếc khăn voan đội đầu.

Đúng lúc này app [Đã biết] gửi đến một tin nhắn:

Ting! Nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma] đã hoàn thành, thù lao trị giá 300.000.000 tệ đã được ghi nhận.

Mặc dù đã đoán trước được, nhưng Khương Vũ vẫn hơi bất ngờ.

Nhìn nhiều số không như vậy làm cô hoa cả mắt, làm sao không vui cho được.

Vừa kết hôn thì nhận được một khoản tiền lớn như vậy mà Cừu Lệ hoàn toàn không biết. Tuyệt con cú mèo.

Khương Vũ vui chưa kịp được hai giây thì dịch vụ số lại gửi tin nhắn, ngay lập tức dập tắt niềm vui của cô.

Tiếp theo đó, nhắc lại hai quy định của công ty [Đã biết].

1. Người được tái sinh không thể xin giúp đỡ người tương lai và hiện tại phát sinh. Nếu phát hiện có trường hợp liên hệ thì thỏa thuận sẽ bị vô hiệu, tiền sẽ bị khấu trừ trong tài khoản của người được tái sinh. Nếu số dư trong tài khoản âm thì người được tái sinh sẽ biến mất vĩnh viễn.

2. Người tái sinh không được yêu đương với khách hàng.

“Xét thấy người tái sinh đã vi phạm điều luật thứ 2, hình phạt sau đây sẽ được áp dụng đối với người được tái sinh. Toàn bộ nỗ lực ở kiếp này của người được tái sinh sẽ bị xóa bỏ, xóa bỏ kiếp này và quay về kiếp trước.”

Khương Vũ: ???

Mặc dù cô đúng là đã vi phạm điều luật thứ 2, nhưng hình phạt như vậy là quá nghiêm khắc.

Nếu như mọi nỗ lực ở một kiếp này đều bị xóa bỏ, vậy thì bố, mẹ sẽ không còn tồn tại. Cô và Cừu Lệ sẽ không kết hôn, anh ấy vẫn sẽ sống một đời trong lao tù.

Dịch vụ số: “Nhưng mà…”

Khương Vũ: “Nhưng mà cái gì!”

Dịch vụ số: “Nhưng xin đừng nản lòng. Mặc dù những trải nghiệm ở một kiếp này đều bị xóa bỏ nhưng người tái sinh vẫn giữ được thù lao 300 triệu.”

Khương Vũ: …

Nếu như không có gia đình, không có người mà mình yêu, dù cô có 300 triệu cũng có ích gì.

Dịch vụ số: “Đương nhiên công ty sẽ dựa trên nguyên tắc nhân đạo, người tái sinh có thể dùng thù lao 300 triệu trao đổi với công ty [Đã biết], dùng tiền xóa bỏ hình phạt.”

Khương Vũ hiểu rồi. Cái công ty rách này muốn thay đổi phương thức moi tiền của cô.

Lúc bắt đầu, khi Khương Vũ đồng ý nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma], đúng là đã bị 300 triệu hấp dẫn.

Nhưng sau đó trong quá trình làm nhiệm vụ, cô dần dần nảy sinh tình cảm với cậu thiếu niên bị bóng tối bao phủ, nhưng vẫn cố chạy về phía mặt trời.

Bất quá, mấy đồng tiền bất chính này đối với cô làm sao quý giá bằng Cừu Lệ.

Cô bằng lòng vứt bỏ tiền bạc để đổi lại bình an.

Khương Vũ: “Tôi đồng ý dùng thù lao để hủy bỏ hình phạt.”

Dịch vụ số: “Cơ chế thưởng phạt bù đã được kích hoạt. Điểm đóng góp của người tái sinh đã đạt đủ điểm nên sẽ chấm dứt quan hệ hợp đồng với app [Đã biết]. Cuối cùng, tôi xin chúc bạn tân hôn vui vẻ, sống một cuộc đời hoàn toàn mới. Một cuộc đời đã từng nhìn thấy nhưng không với tới.

Thời gian dài dằng dặc, tương lai không đoán trước được điều gì, có duyên sẽ gặp lại”.

Khương Vũ: “Đợi một chút” .

Dịch vụ số: ?

Khương Vũ: “Tôi có thể nói vài lời cuối với Cừu Lệ của tương lai được không”

Dịch vụ số: “Vui lòng đợi trong giây lát, tôi sẽ hỏi bên phía công ty.”

Hai phút sau, dịch vụ số trả lời: “Bạn có ba phút.”

Khương Vũ lập tức gửi tin nhắn: “A Lệ, em đã kết hôn rồi. Anh hiện tại vẫn tốt chứ?”

Cừu Lệ nhanh chóng trả lời: “Anh hiện tại rất tốt, không phải ngồi tù nữa, mọi thứ đang dần trở lại bình thường. Tiểu Vũ, đừng đọc..”

Trong lòng Khương Vũ hơi chua xót, làm sao có thể không đọc!

Cô vẫn hỏi: “Rất tốt là sao.”

Cừu Lệ: “Rất tốt chính là… ngẩng đầu”

Khương Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới giàn hoa cách đó không xa, cậu thiếu niên đang mặc áo vest chú rể màu trắng, vóc dáng cao lớn, khí chất cao quý nho nhã.

Dưới ánh nắng mông lung của buổi chiều tà, nụ cười của anh nhuốm màu dịu dàng.

Chú rể điển trai sau khi soạn tin nhắn xong thì vẫy vẫy điện thoại với cô.

“Rất tốt có nghĩa là bây giờ anh đã có Tiểu Vũ. Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ vô cùng hạnh phúc.”

“Và anh sẽ như cô ấy mong muốn. Mỗi bước đi trong tương lai đều sẽ đi dưới ánh mặt trời.”