Tâm trí của Diệp Mộng từ lúc đó đều như treo ngược cành cây, lời bác sĩ nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Sức khỏe của Tiêu Khải ngày càng yếu đi, thời điểm mấu chốt tìm được người hiến tủy đáng lý ra cô phải vui mừng chứ? Sao lại lo lắng đến thế này?
Khi đồng hồ hiển thị trên màn hình máy tính vừa nhảy đến 17:30 Diệp Mộng lập tức đeo giỏ xách lên rời khỏi bàn làm việc. Vừa ra đến cửa cô bị Thẩm Minh Nguyệt chặn lại, kéo vào trong góc thì thầm:
- Đề tài nghiên cứu của chúng ta giống nhau cậu muốn cùng làm với tôi không?
Hai người vốn không thân thiết lại có nhiều xích mích từ trước, thế nên lời đề nghị này khiến Diệp Mộng không khỏi bất ngờ. Đang lúc nóng vội nên cô liền gỡ tay cô ta ra:
- Xin lỗi, tôi bận rồi! Cậu tìm người khác đi!
Thẩm Minh Nguyệt mắt trừng trừng mở lớn, dùng cả thân mình chắn ngang, trịch thượng nói:
- Dàn thực tập sinh chỉ có tôi và cậu cùng trường, giúp nhau 1 chút thì chết à? Đừng nhỏ nhen như vậy chứ?
- Tôi thật sự rất bận, chỉ có thể gửi cho cậu ít tài liệu tham khảo thôi, tránh ra đi!
- Cậu...
Diệp Mộng chỉ lách sang một bên là thoát khỏi cô ta ngay. Rõ ràng là báo cáo cá nhân chứ không phải báo cáo nhóm, sao Thẩm Minh Nguyệt lại tìm đến cô vậy nhỉ?
- Này... Đứng lại!
Thẩm Minh Nguyệt bị lẫn vào dòng người vừa bước ra từ thang máy, cô ta vẫn không từ bỏ vừa chen chút vừa xô đẩy để đuổi theo. Mất công ăn nằm với lão giáo sư trong khoa mới lấy được thư giới thiệu đi thực tập, cô ta không ngờ yêu cầu của công ty này lại cao như vậy, hết kiểm tra rồi lại nghiên cứu này báo cáo nọ. Biết năng lực mình kém cỏi, Thẩm Minh Nguyệt sợ rằng không thể trụ nổi 1 tuần. Cô ta đã nợ môn quá nhiều rồi nếu cả kì thực tập ngắn hạn cũng không qua được chắc chắn sẽ bị đình chỉ học mất.
Ông bà Thẩm vốn yêu thương đứa con gái thứ 2 hơn nên khá khắt khe với Thẩm Minh Nguyệt còn dọa nếu cô ta học hành không tới nơi tới chốn sẽ gả cho 1 lão già hơn 50 tuổi là đối tác làm ăn của họ.
Từ trước đến nay cô ta đều xem Diệp Mộng là cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ, hết cách rồi mới xuống nước nhờ vả nào ngờ bị cô ấy từ chối thẳng thừng như vậy.
***
Vạn Vũ đổi sang 1 chiếc Poscher 2 cửa màu đen, phiên bản 911 Tubor so với chiếc Ferrari màu xanh thì ít nổi bật cũng ít ồn ào hơn. Sợ Diệp Mộng không nhận ra nên anh đứng đợi bên ngoài, ngoại hình như nam người mẫu còn đeo 1 cặp kính râm rất ngầu vô tình gây chú ý hơn cả lúc sáng.
Diệp Mộng cũng chẳng còn bận tâm đến ánh mắt của người ngoài, vừa nhìn thấy anh cô vội chạy đến bên cạnh với gương mặt đầy lo âu:
- Vạn Vũ, em muốn đi thăm Tiêu Khải.
- Được... chúng ta cùng đi!
- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, em đừng quá lo!
*Chụt*
Vạn Vũ hôn lên trán Diệp Mộng, tay xoa đầu cô an ủi rồi mới về ghế lái. Trước khi bác sĩ báo tin cho cô cũng đã hỏi qua ý kiến của anh rồi.
Chiếc xe đi thẳng đến bệnh viện Phúc Thái.
Thẩm Minh Nguyệt đứng bên đường ú ớ đơ ra như tượng. Hóa ra Kha Vạn Vũ thực sự qua lại với Diệp Mộng nên ngày hôm đó mới đuổi cổ cô ta đi. Nhưng giữa họ nhìn thế nào cũng chẳng giống mối quan hệ bao nuôi như cô ta trước kia. Vạn Vũ chưa từng đưa đón cô ta lấy 1 lần chứ đừng nói là mở cửa xe còn dịu dàng che chắn phía trên như vậy. Thẩm Minh Nguyệt ghen tị muốn phát điên lên.
***
Diệp Mộng đến phòng bệnh của Tiêu Khải trước còn Vạn Vũ đi tìm Tề Thái. Chuyện này anh vốn đã yêu cầu bác sĩ Tề giúp đỡ từ lâu chẳng qua gặp chút trở ngại nên mới chưa thể nói với cô ấy và Tiêu Khải.
Người đàn ông ngoại quốc đó dính phải đường dây cá độ xuyên quốc gia, dù được Vạn Vũ bỏ tiền ra bảo lãnh nhưng vẫn bị cấm xuất cảnh chờ điều tra bổ sung. Đồng nghĩa với việc anh ta không thể sang Đài Loan để tiến hành ca ghép tủy.
Lúc Vạn Vũ quay trở lại cùng Tề Thái và bác sĩ Mạc, anh nhìn thấy Diệp Mộng ngồi bên giường bệnh nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Tiêu Khải, khóe mắt cô đỏ hoe.
Diệp Tiêu Khải đã quen mặt 2 vị kia nhưng là lần đầu gặp Kha Vạn Vũ, cậu gượng dậy tựa lưng vào gối, giọng nói yếu ớt tan nhanh vào không khí:
- Chào anh... anh rể!
Vạn Vũ mỉm cười gật đầu, kéo ghế ngồi xuống cạnh nơi Diệp Mộng ngồi, vỗ nhẹ lên đôi bàn tay đang nắm chặt của hai chị em:
- Bệnh viện của Tề Thái có ký kết hợp tác với 1 bệnh viện tư tại Luân Đôn, Tiêu Khải sẽ được tiến hành phẫu thuật ở đó.
- Có nghĩa là em ấy cần phải bay sang Anh sao anh?
Diệp Mộng hơi sửng sốt.
- Đúng vậy!
Tề Thái tiếp lời:
- Không cần quá lo lắng! Ekip phẫu thuật đều là các chuyên gia đầu ngành. 35 đến 40% cơ hội được xem là tương đối cao rồi, vấn đề ở đây là cần phải chạy đua với thời gian nên chúng ta chỉ có vài ngày để chuẩn bị. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 9 giờ tối thứ 6, bác sĩ Mạc và 2 hộ lý khác sẽ đi cùng cậu ấy.
Vạn Vũ và Tề Thái không mất nhiều thời gian để thảo luận phương án này bởi tất cả đều nằm trong kế hoạch dự trù của họ. Mọi thứ đã được sắp xếp 1 cách chu toàn nhất, thậm chí đội ngũ y tế của bệnh viện kia cũng sẽ đợi sẵn tại sân bay London Heathrow để đón đoàn của Tiêu Khải.
Diệp Mộng vừa mừng vừa lo, đứng ngồi không yên, đến Tiêu Khải cũng phải trấn an cô ấy.
Cậu vốn cho rằng thần chết đã bỏ quên mình, bản thân sống được đến ngày hôm nay đã là kỳ tích. Cho dù chỉ là 1% cơ hội cũng vô cùng quý giá, cuộc đời cậu có thể sẽ sang trang mới, hoặc nếu thất bại thì ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn ở vạch xuất phát mà thôi... chẳng có gì để mất cả.
***
Suốt đoạn đường về Diệp Mộng không nói với anh được mấy câu, cô tựa đầu ra sau ghế mơ hồ chìm trong suy nghĩ của mình.
Những lời dỗ dành nói nhiều sẽ thành thừa thải thế nên Vạn Vũ cũng lặng im, anh mở những bản balad nhẹ nhàng hi vọng có thể giúp cô thư giãn 1 chút.
Khi dừng đèn đỏ anh phát hiện xe thịt nướng nghi ngút khói bên đường, khẽ xoa vai Diệp Mộng:
- Bảo bối... món yêu thích của em kìa!
Cô ngẩn ngơ hạ kính xuống nhìn theo hướng ngón tay của anh, hai mắt dần sáng rỡ, bụng cũng ọt ọt biểu tình:
- Woaaa! Trông ngon thật!
- Em muốn ăn cái đó, cái đó, cái kia thêm vài lon bia nữa!
Vạn Vũ bật cười đưa tay qua véo má cô:
- Được, của em hết, đợi anh ở đây!
Vạn Vũ rất nhanh hòa vào dòng người đang xếp hàng chờ đến lượt, Diệp Mộng nghĩ rằng có lẽ phải đợi rất lâu. Vậy mà chưa đầy 5 phút sau anh đã trở về với 2 túi giấy đầy ắp xiên nướng trên tay.
Ông chủ gian hàng và những người khách kia từ xa không ngừng hò reo:
- Cám ơn anh đẹp trai! Chúng tôi sẽ ăn thật vui!
- Lần sau lại ghé ủng hộ nha!
- Chúc 2 người ngon miệng!
- Tạm biệt nha!
Vạn Vũ giơ tay lên khỏi cửa kính vẫy chào họ rồi mới phóng xe đi.
Diệp Mộng cảm thấy rất tò mò, cô chồm sang hỏi anh:
- Làm thế nào mà người ta nhường cho anh mua trước vậy? Chỉ em với!
- Cách này không phù hợp với em đâu...
Dừng 1 lúc Vạn Vũ khẽ cong môi lên nói tiếp:
a
- Phải đẹp trai cỡ như anh mới được... đây là mỹ nam kế đó có biết không?
"..."
Diệp Mộng nghe xong thì cười ngất, bệnh tự luyến của anh ngày càng nặng hơn thì phải?
Thật ra Vạn Vũ đã dùng hết tiền mặt trong ví để bao trọn xe thịt nướng kia, suýt chút thì không đủ.
Lần sau nhất định phải mang nhiều tiền hơn mới được, con cua nhỏ anh nuôi chỉ thích những món đường phố thế này thôi trong khi đó mấy tấm thẻ đen của anh đều vô dụng không có nơi nào để quẹt.