Sáng sớm, Diệp Mộng ngồi bó gối trên chiếc ghế mây, hai mắt lim dim nhìn Kha Vạn Vũ và 5, 6 người đàn ông đi qua đi lại trước mặt, ai nấy đều mang găng tay bảo hộ hì hục khuân vác.
- Bảo bối dậy đi em!
Kha Vạn Vũ xoa đầu Diệp Mộng sau đó khụy gối xuống ngó nghiêng dưới mông cô. Diệp Mộng giật mình, hai tay liên tục huơ huơ xua đuổi anh:
- Hả? Không được! Không được! Đây là món đồ cuối cùng trong nhà rồi, chẳng lẽ anh cũng muốn vứt nó đi?
- Nghe anh, cái ghế này của em đem ra đấu giá chắc cũng có người mua đó, nhìn nó không khác gì đồ cổ cả. Đừng tiếc nữa!
- Nó vẫn còn dùng tốt lắm...Á...
Chưa nghe Diệp Mộng nói hết câu, Vạn Vũ đã trực tiếp bế cô dậy, để hai chân cô quắp vào hông anh, nhanh chóng đá mắt ra lệnh cho những người đàn ông kia:
- Mang đi!
- Vâng!
- Đừng mà...
- Đừng mang đi mà...
Một tay Diệp Mộng quấn lấy cổ anh một tay giơ ra giữa không trung như muốn níu giữ chiếc ghế cưng của mình, cuối cùng đành bất lực nhìn nó khuất sau cánh cổng nhà cô.
Trước đó là kệ sách, bàn gỗ, tủ quần áo, rồi nồi cơm điện,... chưa đầy 30 phút mà tất cả đều đã nằm gọn trên chiếc xe tải đỗ ngoài đường. Những món đồ này theo cô rất lâu rồi, vẫn còn dùng tốt lắm vậy mà Kha Vạn Vũ nói bỏ là bỏ làm cô tiếc đứt ruột.
Hoang phí quá đi mất!
Cô thật muốn đem anh cho vào túi rác rồi vứt theo cùng luôn.
Diệp Mộng ấm ức tuột xuống nhưng Vạn Vũ đỡ lấy mông cô xốc lên còn lưu manh đánh yêu một phát, khóe môi hơi cong lên mỉm cười:
- Ngoan nào, anh sẽ mua cái khác cho em.
Đêm qua, Tề Thái vì lo lắng cho Thích Vy nên cũng đến Trung tâm thương mại vừa hay có thể tách hai cô gái ra. Kha Vạn Vũ đưa Diệp Mộng về nhà, lấy cớ chăm sóc vết thương cho cô mà ngủ lại.
Căn trọ của Diệp Mộng khoảng chừng 40 mét vuông, phòng ngủ thì trên gác lửng. Từ trên xuống dưới sạch sẽ và tươm tất nhưng đồ đạc chẳng có mấy món. Vài thứ trong số đó còn là do khách trọ trước kia để lại, tất cả đã cũ kĩ và lỗi thời lắm rồi.
Vạn Vũ không muốn bạn gái mình phải sống tạm bợ như thế nên đề nghị cô dọn đến dinh thự của anh trên núi Trúc Bắc nhưng Diệp Mộng cứ lắc đầu từ chối mãi. Hết cách, anh mới quyết định sửa sang lại nơi này cho cô.
Đội vận chuyển vừa đi, nhóm thi công và thiết kế nội thất liền đến. Con hẻm nhỏ suốt một ngày huyên náo, tấp nập xe sang và xe tải giao hàng qua lại.
Kha Vạn Vũ giao cho họ chìa khóa nhà còn anh đưa Diệp Mộng ra ngoài ăn trưa, sau đó 2 người tay trong tay cùng đi mua sắm. Chẳng khác nào đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang tất bật chuẩn bị cho tổ ấm nhỏ của mình.
***
- Ngon phải không anh?
- Ừm... ngon lắm!
- Vậy cái này?
- Cũng không tệ, nhưng anh thích vị đầu tiên hơn!
Vạn Vũ mím nhẹ môi cẩn thận đánh giá mẩu bánh mì giòn tan trong miệng. Tay anh vẫn đang đẩy một xe hàng đầy ắp còn Diệp Mộng mải mê lấy những xiên nhỏ ở quầy ăn thử trong siêu thị đút cho anh mà cô đâu biết từ trước đến giờ Vạn Vũ ăn uống rất có nguyên tắc thậm chí chưa từng đặt chân vào nhà hàng dưới 4 sao. Vì cô mà hôm nay anh phá lệ.
Diệp Mộng cho cái gì anh ăn cái đó, còn cảm thấy những hương vị lạ lẫm này ngon hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Đến quầy cuối cùng trên khay còn 2 miếng thịt bò cắt vuông, có lẽ vì nướng quá kĩ nên rất dai, Diệp Mộng nhai hoài không đứt, nuốt cũng không trôi.
Nhìn sang bên cạnh thấy miệng Vạn Vũ cứ chóp chép mãi nên cô cười vui đến híp mắt, phát hiện ra người đàn ông kiêu ngạo này càng lúc càng đáng yêu.
Vạn Vũ cũng len lén nhìn cô, ánh mắt phong tình ngập tràn ý cười ấm áp.
Diệp Mộng bị thương nên anh không để cô động vào bất cứ thứ gì, một mình anh túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang còn có vài món đồ vắt ngang qua cổ.
Cả 2 rời khỏi siêu thị đã hơn 7 giờ tối.
***
Vừa bước chân qua cửa Diệp Mộng hoang mang và choáng ngợp:
- Ấy... hình như chúng ta vào nhầm nhà hàng xóm rồi! Nhưng mà...
- Lạ quá... đây đúng là căn nhà em thuê mà nhỉ?
Cô sững lại ngơ ngác nhìn quanh, ánh mắt dần đổi khác trở nên lấp la lấp lánh, phấn khích tột cùng. Thật không tin nổi nơi che nắng che mưa của cô bây giờ đã hóa một căn hộ mini hiện đại, tiện nghi, thứ gì cũng có. Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng và tối giản, phân chia rõ khu vực phòng khách, bếp ăn và phòng ngủ.
Bức tường cũ kĩ như được khoác lên tấm áo mới màu hồng nhẹ bắt mắt, sàn gạch sờn nhám cũng được thay bằng sàn gỗ tạo cảm giác ấm áp sạch sẽ chẳng còn hiu quạnh tối tăm như ban đầu.
Vạn Vũ mỉm cười hài lòng, rất tự nhiên mang đồ đi thẳng vào trong xếp gọn một góc rồi trở ra, thấy Diệp Mộng vẫn đang ngây người ở đó, anh trêu đùa cô:
- Bảo bối không thích sao?
- Em thích lắm nhưng nếu chủ nhà biết được nơi này trở nên đẹp như vậy... họ có đòi lại rồi đá em ra đường không hả anh?
Câu hỏi ngây ngô khiến Vạn Vũ phải bật cười, anh dịu dàng ôm lấy eo cô, hơi ngửa 1 bàn tay hướng vào trong nhà thản nhiên mà nói:
- Cho dù là ai cũng không có quyền đuổi em đi, bởi bây giờ nó là tài sản của em và vĩnh viễn thuộc về em.
Diệp Mộng mơ hồ theo Vạn Vũ ngồi xuống chiếc ghế sofa lông cừu màu pastel siêu đẹp giữa phòng khách. Anh lấy túi hồ sơ đặt trên chiếc bàn thủy tinh nhỏ kiểm tra sơ qua một lượt rồi chuyền nó đến tay cô.
Đọc hết trang đầu tiên những ngón tay thon của Diệp Mộng đang chạm vào mặt giấy đã bắt đầu run run. Cô bất ngờ đến không thể nói được gì nữa. Giờ Diệp Mộng mới hiểu hàm ý trong câu nói của anh khi nãy bởi Kha Vạn Vũ thật sự đã mua lại căn nhà này cho cô. Tất cả giấy tờ nhà đất ở mục chủ sở hữu đều ghi tên của cô.
- Còn vài thủ tục hành chính nữa, ngày mai sẽ có luật sư giúp em hoàn tất.
- Sao... anh... lại tốt với em... như vậy?
- Anh đối tốt với bạn gái mình còn cần lí do sao?
Vạn Vũ mân mê ngón tay ấn ấn vào nơi giữa cằm Diệp Mộng khẽ nâng gương mặt bối rối của cô lên:
- Giờ em là chủ, anh là khách, bà chủ Diệp có thể cho anh ở thuê được không? Anh mua nhà hết sạch lương rồi nên sẽ dùng tấm thân này để báo đáp em. Nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa anh làm hết... cho anh ở lại nha, bảo bối?
- Thật không? Nhưng anh làm hết thì em làm gì đây?
- Làm tình, với anh...
"..."