Boss Phản Diện Cũng Muốn Yêu Đương!?

Chương 30




Hắn ngỏ lời với mong đợi lần này sẽ khác chút gì đấy. Nó trầm mặc vài giây rồi đáp.

“Cũng được”

“Vậy mai tôi qua sớm đấy, à, có ăn sáng gì không? Tôi mua cho cậu luôn”

Hắn nhiệt tình.

“Thôi khỏi. Cậu ăn sáng ở nhà đi rồi qua là được”

Nó nói.

Một lời đã định. Cứ vậy, hằng ngày, hắn đúng hẹn là đến đưa nó đi học cùng

…****************…

Phòng y tế. Gió thoảng mát rượi tràn vào phòng. Thổi bay mái tóc đèn tuyết của nó. Hắn vươn tay định vén gọn mà bị nó giật mất.

“Nhìn gì? Tập trung học đi”

Nó cất tiếng.

“Ừ”

Hắn đáp vậy mà bút vẫn không động.

“Gu của cậu là gì?”

“Bạn học tập trung đi!”

Nhắc đến việc này thì…

“Không phải cậu là được”

“Ờ… thế thì… không là tôi, thì cậu thích người yêu như nào?”

Hắn vẫn không bỏ cuộc, hỏi bằng được. Nó cũng muốn cắt đứt tư tưởng của hắn đối với nó, liền miêu tả về gu “người yêu siêu ảo” của mình.
“Thì… học siêu giỏi này, siêu giàu, nhiều tiền, mã phải đẹp, cao mét chín, bụng tám múi, cơ bắp cuồn cuộn, góc cạnh sắc nét và đặc biệt… khoai to. Ha ha!!”

Nói xong, nó bất cười. Chẳng biết nó miêu tả người hay người ngoài hành tinh nữa.

“À, quên, còn có tính tình tốt nữa, luôn chiều tôi này, không mắng mỏ tôi này, yêu thương tôi hết mực nữa”

Nó bổ sung.

“Cậu so với tiêu chuẩn của tôi thì còn mơ mới đạt được”

Nó phủ nhận. Hắn xụ mặt. Cuộc hội thoại về chủ đề này cũng kết thúc. Hai đưa tiếp tục làm bài tập.

Reng reng reng…

Khánh Vân vào phòng.

“Biết ngay hai người lại học ở đây mà. Bạn học Dung Thịnh, thầy thể dục tìm cậu đấy.”

“Tìm tôi làm gì?”

“Tôi không biết, thầy nhờ tôi bảo cậu lên phòng giáo viên gặp”

Khánh Vân cung cấp thông tin. Nó nhìn hắn với hiềm nghi.
“Tôi có gây chuyện gì đâu”

“Mong là vậy!”

Ánh mắt phán xét.

“Thật mà”

Hắn lộ dáng vẻ đáng thương.

“Mau lên phòng giáo viên gặp thầy đi”

Nó tiếp tục viết.

“Ừ, được. Nào về cầm vở giúp tôi”

Dung Thịnh rời đi, còn lại Khánh Vân và Huỳnh Như. Lớp trưởng thấy người đã rời đi, chế độ hóng hót lại bật lên.

“Tiến độ sao rồi?”

“0%”

Nó nhìn cô bạn. Khánh Vân cười hì hì.

“Hóng hớt vớ vẩn vừa vừa thôi, sắp thi rồi đấy”

“Còn hai tuần nữa mà, tôi chỉ cần qua trung bình là được rồi à”

Khánh Vân đơn giản nghĩ.

“Tự tin đặt mục tiêu cao lên như tôi này, đứng đầu khối luôn”

Nó khẳng định, quyết tâm phừng phừng.

“Chúc cậu đại náo thành công!!”

“Dĩ nhiên”

Nó kiêu ngạo.

Lớp 12A11.

“Sao? Thầy bảo gì?”

Nó hỏi chuyện.

“Bảo tôi tham gia trận đấu bóng rổ giao hữu với các trường cuối tuần này”
“À…”

“Cậu phải đi cổ vũ tôi đấy”

Hắn nhấn định.

“Bận rồi”

Nó quay lên.

“Bận gì cơ chứ?”

Hắn ngó người lên.

“Bận thở bận học”

“Đi đi”

Hắn nài nỉ ỉ ôi.

“Để im tôi còn học”

Nó nổi đóa. Hắn vẫn cố.

“Mai không đi cùng cậu nữa!”

Nó đe dọa lời này thành công làm hắn im nghỉm.

[Y chủ, trận này có xuất hiện nam chính và nữ chính đấy. Y Y hay là đi xem mặt trực tiếp đi]

Si hiện lên.

“Không cần thiết”

Si liền sủi sau câu trả lời bất cần của nó.

…****************…

Cuộc gọi.

“Cháu suy nghĩ sao rồi? Việc chuyển đến nhà cô ở được chứ?”

Đầu dây bên kia là cô Huỳnh.

“Dạ, cháu muốn thi xong đợt khảo sát sắp tới rồi sẽ chuyến đến, được không ạ?”

Nó đáp.

“Vậy thì tốt rồi…”

…****************…

Thứ bảy.

Đúng như kế hoạch, trận đấu bóng rổ đã diễn ra.

“Tưởng cậu không đến”

Hắn mặc áo phông số 14 và quần là bộ. Màu áo giống như các thành viên khác trong đội bóng rổ.

“Tôi về giờ”

Nó trêu.

“Ơ! Trận còn chưa bắt đầu mà”

Hắn tin thật.

“Tập trung rồi kia, mau đi đi”

Nó đuổi.

“Này, cho cậu”

Hắn đưa nó một túi có hai hộp kem và có một chai nước khoáng rồi chạy đi.

Cho nó hả? Vậy thì xin.