Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng

Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng - Chương 54: Giải Cứu _ 2




* Tại tổng bộ của Bạch gia trong phòng họp Tuyết Đan nét mặt băng lạnh nhìn chúng nhân, cô lạnh lùng lên tiếng.



" Mọi người điều tra thế nào rồi? ".



Dương Đồng Nhan đứng lên cuối đầu chào mọi người rồi liền lên tiếng nói.



" Theo điều tra được băng nhóm này có tên Hắc Long là một tổ chức buôn bán vũ khí cùng vận chuyển và bán heroin, bọn chúng mới nổi lên gần đây, đàn anh trong tổ chức này có tên là Hắc Long, hai mươi bốn tuổi và một điều đáng chú ý là các đàn em của chúng phần nhiều là người mang quốc tịch Anh mà lại là gốc Hoa thưa chị ".



Tuyết Đan bàn tay để trên mặt bàn hai ngón tay kế út cứ liên tục gõ nhẹ điều đặng trên mặt bàn bằng gỗ, đôi mắt cô vẫn nhắm hờ, đôi mày liễu nhẹ châu lại suy nghĩ, cô lúc này mở mắt giọng hơi khàng lên tiếng.



" Mọi người chuẩn bị vũ khí đầy đủ, xe cấp cứu tại chỗ, cữ người đi gài mình chung quanh khu vực gần đó, hãy bao vây chặn đường rút lui của chúng, sau khi đưa anh Lâm Nghiêm ra ngoài an toàn thì thiêu sống bọn chúng luôn, nếu lỡ như tôi bị kẹt trong đó.....thì.....mọi người hãy cứu anh tôi an toàn, rồi rút lui đi, và cho kích hoạt ngòi nổ đừng có lo cho tôi".



Mọi người nghe xong cùng đồng thanh lên tiếng.



" Không được đâu lão đại, chúng tôi sẽ bảo vệ cho chị an toàn trở về cùng nhị lão đại chị còn phải dẫn dắt bọn em nữa, chị đừng nói gỡ như vậy ạ".



Tuyết Đan im lặng không trả lời, cô đứng lên nghiêm giọng nói.



" Xuất phát thôi "



" Dạ lão đại ".



Đoàn siêu xe gần năm mươi chiếc có cùng màu đen, thể loại kính cường lực chống đạn được sản xuất từ Mỹ mọi người đều trong tình trạng sẵn sàng nghênh chiến đoàn xe nhanh chạy về hướng tây nước này, khu vực kho hàng bị bỏ hoang ở ngoài ngoại ô nơi đang giam giữ Lâm Nghiêm.



Ba mươi phút đi xe cuối cùng cũng đã đến nơi. Trong kho hàng củ nằm chính giữa các kho hàng Lâm Nghiêm đang bị trói chặt vào một cái ghế hai tay bị cột ngược ra phía sau ghế, chính giữa nơi hai bàn tay lại bị cột cầm một trái bơm tự chế, Lâm Nghiêm đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự vì mấy ngày vừa qua anh đã phải trải qua những trận tra tấn dồn dập chết đi sống lại đã vài lần, toàn thân từ mặt xuống chân không chỗ nào là không bị thương, máu từ miệng cứ chảy ra mặt sưng vù tím ngắt, răng cũng gãy vài cái, bụng thì đau không thể tả, anh không được cho ăn, chỉ được uống vài ngụm nước chúng có cho thuốc bổ vào nước để anh cầm cự sống, chúng còn cần lấy anh ra làm điều kiện trao đổi với tập đoàn Bạch gia, bên ngoài thì bọn đàn em của Hắc Long đứng canh chừng đông đúc, bên trong lại còn đông hơn, Lâm Nghiêm có vài lần tỉnh lại, miệng anh cứ lầm thầm nói với chính mình " Tuyết Đan anh yêu em, anh rất nhớ em, nhưng em đừng đến đây sẽ rất nguy hiểm lắm Tuyết Đan à ".



Bên ngoài đoàn xe của Bạch gia bắt đầu dàn trận, Tuyết Đan tập hợp các anh em để phân phó.



" Nhóm một Lục Vỹ cùng Ngọc Tuệ đem theo năm mươi anh em đánh du kích đám đầu gấu đang canh gác phía trên và dòng ngoài, Ngọc Tuệ em hãy phá hủy camera quan sát của bọn chúng đang được kết nối với máy chủ nó nằm những góc trên đó khi nào xong em nhớ ra tính hiệu cho bọn ta biết, camera ở trên kia em có thấy không? ". Tuyết Đan chỉ tay về hướng những chiếc camera, Ngọc Tuệ liền gật đầu, cô nhìn mọi người còn lại nói tiếp.



" Nhóm thứ hai gồm có Đinh Phúc và Trúc An đem theo một trăm anh em bọc hướng sau đánh vào,nơi giam giữ anh Lâm Nghiêm nằm ở chính giữa hãy lấy máy rà soát mìn theo để kiểm tra có gì thì vô hiệu hóa nó luôn, Đinh Phúc và Ngọc Tuệ các người điều là chuyên viên gở mìn nên tôi đở lo, còn Đồng Nhan và Hy Doanh thì cùng hai trăm anh em chặn đường lui của chúng và lo việc cứu thương cho các anh em ".



" Còn tôi và Nguyên Khang cùng các anh em còn lại sẽ đánh trực diện, bắt đầu là nhóm Lục Vỹ xuất phát trước đi, nhớ ra tính hiệu nếu đã xong, và từ phía trên lầu đánh xuống luôn nhé ".



" Dạ lão đại".



Lời nói vừa xong các vệ sĩ liền nhanh vào vị trí, Lục Vỹ cùng Ngọc Tuệ và các anh em nhanh liền tấn công, hai mươi phút sau một tính hiệu huýt sáo ba lần lúc này nhóm của Đinh Phúc và Trúc An liền nhanh theo lệnh xuất phát.





Tuyết Đan hai tay cầm hai khẩu súng ngắn Clock 17 màu đen, mắt cô đeo kính râm có công dụng nhìn rõ trong bóng tối và canh lại độ nhắm rất chuẩn xác, cô nét mặt băng lạnh lên tiếng ra lệnh.



" Diệt hết chúng nào anh em!".



Sau tiếng ra lệnh đó tiếp theo là....." đoàn........đoàn.....bùm....bùm" hai tay Tuyết Đan bóp cò liên tục không ngừng nghỉ, một viên đạn cô bắn ra là ngay tâm hiểm của đối phương, họ liền gục xuống tắt thở, Nguyên Khang cũng không thua kém anh bình thản mà xã đạn vào bọn đầu gấu, anh bước chân nhanh nhẹn phóng qua bên này né đạn, rồi lại tung một cước vào bên hông một tên khác, anh nấp vào một bên để hạ tên đang ẩn nấp ở trên cao đằng kia.



Tuyết Đan và Nguyên Khang phải nạp đạn đến lần thứ ba mới đánh vào được gần nơi nhốt Lâm Nghiêm, trước cửa kho hàng là một hàng dài tụi đầu gấu đứng canh gác, Nguyên Khang cùng anh em liền nhanh hạ bọn chúng để mở đường an toàn cho lão đại, gần mười phút bọn đầu gấu đã được hạ, một đàn em liền mở cửa kho hàng bằng chìa khóa vạn năng, cả toán vệ sĩ nhanh chạy vào họ nhanh ra tay đấu súng với bọn canh gác bên trong.



Tuyết Đan nhanh chóng chạy vào cô ý định chạy đến chỗ Lâm Nghiêm bị cột để cởi trói cho anh, cũng ngay lúc này một tiếng súng bất ngờ vang lên.....đoàn.....dứt tiếng súng Tuyết Đan tay ôm ngực nét mặt hơi nhăn lại, nhưng cũng nhanh trở lại bình thường, cô nhìn theo hướng đạn bay, lúc này cô phát hiện có hai tên đang đứng phía sau lưng Lâm Nghiêm trong góc tối và điều quan trọng là có hai họng súng đang chỉa vào ngay thái dương của anh.



Tuyết Đan lúc này nghiêm giọng nói với họ.




" Tụi bây muốn được sống thì khôn ngoan mau thả người ngay, nếu không tao thật không bảo đảm tính mạng của bọn bây đâu! ".



Một trong hai tên đứng đó liền cười và nói lớn.



" Ồh nữ Bạch tổng vang danh khắp nơi đây à, nghe danh đã lâu hôm nay mới được diện kiến đấy, nhưng mà Bạch tổng à, hôm nay thời thế thay đổi rồi, tôi là chủ còn cô là khách đấy, muốn cứu người trước tiên phải đánh thắng được thuộc hạ của tôi đã rồi hãy nói, còn bọn người kia không được manh động nếu không tao chỉ e súng đạn không có mắt đâu đấy.....ha.....ha.....ha ".



Lời vừa nói xong tên thuộc hạ nãy giờ đứng kế bên Hắc Long lúc này bước ra ngoài đối diện với Tuyết Đan cô nhìn đối thủ trước mặt cô nhếch mép cười nhẹ vì cô thấy dáng người đàn ông này có một điểm hơn cô là chiều cao, hắn cao chắc cũng cở 1m 86 có mái tóc vàng kim, nhìn là biết gốc ngoại quốc rồi, Tuyết Đan thủ thế chuẩn bị.



Tên tóc vàng liền nhanh ra đòn hắn tung một cú đá về trước cô, Tuyết Đan nhanh nhẹn né sang bên, cô áp sát vào đối phương vì chân tên này rất dài, hắn chỉ thuận tiện và phát huy lợi thế nếu đối phương đứng cách xa hắn, còn cô áp sát thì đòn chân xem như bị vô hiệu hóa.



Tuyết Đan tung những cú đấm vào những điểm yếu trên người đối thủ làm hắn đau đớn mà khụy xuống, trong lúc cô mãi lo đánh, một tên ẩn nấp trong bóng tối hắn dùng súng giảm thanh bắn về phía cô, Tuyết Đan kịp thời né tránh nhưng nó không trúng vào tim nhưng lại trúng vào vai cô.



Nguyên Khang tức giận khi nhìn thấy lão đại bị trúng đạn, anh liền xoay người về hướng đường đạn vừa đi, anh đã kịp nhìn thấy mặt tên đó, Nguyên Khang từ từ di chuyển xích lại gần tên đó anh lấy ra một con dao găm chuyên dụng, động tác nhanh nhẹn một tay bịt miệng tên đó, còn một tay cầm dao.....xoạt.....một vết chém ngay cổ, hắn liền gục đầu tắt thở.



Lúc này ở trên Tuyết Đan bị hai vết thương do đạn gây ra, cô hơi mệt vì mất máu, tên tóc vàng thấy vậy hắn liền thừa lúc cô hơi lơ là hắn tung một cú đấm vào ngay vết thương vừa bị trúng đạn ngay ở bụng, Tuyết Đan đau đến độ trên trán liền ra đầy mồ hôi, gương mặt cô lúc này liền trở nên xanh mét, máu nơi đó chảy ra nhiều hơn, nhưng Tuyết Đan cố gượng liền tung một đòn dứt khoát ngay yết hầu tên tóc vàng, hắn không kịp trở tay và liền phúng ra ngụm máu từ miệng rồi gục đầu xuống đất tắt thở.



Hắc Long thấy tình hình không ổn hắn lên tiếng nói lớn.



" Trong tay tao là một điều khiển kích hoạt trái bơm, nếu tụi bây không thả tao đi, thi tao sẽ cho tên này và bọn bây chết cùng với tao mà thôi.



Tuyết Đan nét mặt xanh mét, cô nhìn sang Lâm Nghiêm đang ngồi đó, gương mặt anh lúc này rất tệ nếu chờ thêm nữa chắc anh sẽ chết mất, cô nhìn sang Hắc Long nói.



" Mày muốn gì? ".




Hắc Long vẽ mặt bỡn cợt, đắc ý nhìn Tuyết Đan nói.



" Chuẩn bị trực thăng và hai trăm triệu USD cho tao, thời gian chuẩn bị là hai mươi phút ".



" Được tao đồng ý, mày chờ chút ".



Tuyết Đan nhìn sang Nguyên Khang cô ra hiệu cho anh đi chuẩn bị, Nguyên Khang đi ra ngoài vội vàng gọi điện thoại về tập đoàn để chuẩn bị số tiền, lúc này các nhóm kia đã thành công xuất sắc họ quay trở lại nơi kho hàng nơi lão đại đang ở đó, một số người thủ lĩnh liền tập trung tại trong kho hàng nơi giam Lâm Nghiêm mọi vừa vào liền nhìn thấy lão đại toàn thân điều là máu, nhìn nhị lão đại vẫn còn bị trói đắng kia, họng súng vẫn nằm trên thái dương của nhị lão đại, các anh em của Tuyết Đan lúc này đang rất tức giận cùng lo lắng, Hy Doanh lo lắng lên tiếng nói.



" Lão đại để em cầm máu cho chị trước đã".



Tuyết Đang không nói gì, nhưng cô lắc nhẹ đầu, trong lúc này cô đang rất chú tâm vào họng súng trên thái dương của Lâm Nghiêm cô sợ tên Hắc Long mà lỡ tay bóp cò súng là sẽ nguy kịch cho tính mạng của anh nên cô đang căn mắt mở to hết cở mà canh chừng.



Đúng lúc này Nguyên Khang từ ngoài chạy vào nói lớn.



" Đã có trực thăng chờ bên ngoài rồi ".



Hắc Long cười nhẹ, hắn bước đi ra hướng cửa kho hàng, ngón tay cái hắn vẫn đặt nhẹ trên nút kích hoạt bơm, ánh mắt sắc bén hắn liếc nhìn chung quanh đề phòng, Tuyết Đan lúc này lên tiếng nói.



"Tất cả để yên cho hắn đi đi".



Nghe được lệnh của lão đại tất cả mọi người đều hạ súng xuống, Hắc Long nhanh chóng bước ra khỏi cửa, hắn đi nhanh đến chiếc trực thăng.



Tuyết Đan lúc này liền nói nhanh " Đinh Phúc, Trúc An hai người mau lại gở mìn cho anh Lâm Nghiêm nhanh lên đi ".




Hai chuyên viên gở mìn của Bạch gia liền nhanh đi đến, hai người nhanh chóng làm việc, họ lấy ra máy dò hiện đại để tìm ra dây kết nối với điều khiển kích hoạt kia mà cắt dây, không đầy năm phút họ đã thành công đóng được kích hoạt bơm, Đinh Phúc nhanh chóng tháo dây cột cho Lâm Nghiêm, Tuyết Đan bước chân nhanh đi đến bên Lâm Nghiêm cô ôm anh vào lòng cô giọng nghèn nghẹn gọi tên anh.



Nghiêm ca à! Em là Tuyết Đan, em đã đến rồi đây anh hãy mở mắt ra nhìn em đi anh....Nghiêm ca à! ".



Lâm Nghiêm đang mệt nhưng khi nghe tiếng người con gái mình yêu anh liền mở mắt, anh nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của người yêu anh thì thào nói.



" Tuyết Đan anh nhớ em nhiều lắm, đừng giận anh nữa nha em ".



Tuyết Đan nhìn anh cô không nói gì, cô cười tươi liền hôn lên đôi môi anh, Lâm Nghiêm hạnh phúc vô cùng anh cũng vui vẻ đáp lại nụ hôn một cách nhiệt tình, nhưng trong lúc này Tuyết Đan gương mặt chợt nhăn nhó thảm thương, hai tay cô ôm lấy bụng vì quá đau, cô nhìn Lâm Nghiêm đang lo lắng nhìn mình cô đã rất cố gắng chịu đựng nhưng lúc này thì không thể chịu đựng được nữa giọng cô yếu ớt nói với anh.



" Lâm Nghiêm em đau bụng quá! ".




Cô vừa nói dứt câu cả người liền gục xuống bất tỉnh, Lâm Nghiêm vì quá lo lắng anh nhanh vội đứng lên ý muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh không ngờ vết thương trong cơ thể vì anh đứng lên quá nhanh và mạnh nó lại bị động và chảy máu tiếp tục, Lâm Nghiêm choáng váng mặt mày tối sầm liền nhanh ngất xỉu rơi vào hôn mê, kéo theo sau là những tiếng thét lớn vì lo lắng.



Lão đại!.....nhị lão đại....mau cho xe cứu thương vào đây ngay đi.....mau lên kẻo không kịp bây giờ!.



Nguyên Khang nhìn một cảnh này anh tức điên người anh hét lớn.



" Hắc Long mày phải chết cho tao!".



Sau tiếng thét của Nguyên Khang, bàn tay anh bấm nhẹ cái nút trên bộ điều khiển trong tay mình, và sau đó là những tiếng nổ lớn kinh khủng từ trên bầu trời cao....."bùm....bùm....bùm".



Mọi người giật mình đều ngó lên trời thì mới phát hiện chiếc trực thăng chở Hắc Long đã banh xác.



Tất cả anh em nhanh chóng đưa hai thủ lĩnh đi vào bệnh viện của Bạch gia, về đến bệnh viện Hy Doanh liền nhanh vào phòng mổ để phẫu thuật cho hai lão đại, các anh em lo lắng đứng bên ngoài phòng mổ mà chờ đợi, lúc này từ đằng xa mọi người đã thấy bóng dáng cao to của vị lão gia của tập đoàn Bạch gia bước chân ông vội vã đi đến phòng cấp cứu, ông lên tiếng hỏi lớn.



" Hai đứa nó đâu rồi! Mau nhanh nói đi hai đứa nó đâu rồi.....hả? ".



Cả toán vệ sĩ rung rẫy nhìn chủ thượng không một ai dám lên tiếng nói gì cả.



" Bạch Lâm Vũ tức giận liền la lớn " ta hỏi các người hai vị lão đại đâu rồi? "



Đồng Nhan lúc này từ ngoài đi vào cô nghe chủ thượng la lớn cô liền lên tiếng trả lời thay các anh em.



" Dạ thưa lão gia! Hai lão đại đang được phẫu thuật trong phòng cấp cứu vì bị.....trúng đạn thưa lão gia! ".



" Cái gì! Cô nói là cả hai đứa sao?"



" Dạ lão gia! "



Vừa nghe xong Lâm Vũ liền ôm ngực vì đau đớn, ông cũng liền sau đó ngất đi.



" Lão gia!....lão gia ơi....mau mau mọi người nhanh đưa lão gia vào phòng cấp cứu nhanh đi, trời ơi sao khổ vậy nè! " Đồng Nhan lo lắng lên tiếng.



__________________



* Chúc cả nhà một đêm ngon giấc 😚😙😗😘😚😙😗😘😜😝😘💖💟💖💟💝