Đế em tng thut linh. Chấng bit ai hm quay ru tự ngi dới gc cy nói mình là cây nấm, chẳng biết ai gào khóc nỉ non ôm lấy gốc cây đòi bạn gái phải ôm hôn."
Rồi là ai sàm sỡ ai?
Châu Thời Diệc ngượng tím cả mặt, chỉ biết dụi dụi tay vào nhau không dám ho he tiếng nào. Cũng đúng, chuyện tối qua đã làm mất hình tượng mà anh cố gắng vun đắp, xây dựng trước mặt người yêu rồi còn đâu.
Thật ra thì từ lâu thứ hình tượng kia đã vỡ vụn rồi, chỉ có điều lần này dứt khoát sụp đổ thôi.
Sau chuyến đi chơi nơi núi rừng hoang dã, tôi đã học được rất nhiều cách thức sinh tồn, và rất nhiều điều mới mẻ, tận hưởng phong thái lạc quan của con người.
Vừa trở về chung cư cũng là lúc kết thúc ba ngày dài trên núi, đến trước cửa lớn đã thấy một cô bé khoác tay, cười nói vui vẻ với một cậu nam trông khá cao.
"Ế? Đó chẳng phải Châu Đàm sao?"
Châu Thời Diệc đang bận mắt hóng dama bên kia đường thì quay lại theo tiếng nói của tôi, anh cũng hướng đôi đồng tử của mình về đích đến giống bạn gái.
Châu Đàm vừa ra tới cửa đã chạm mặt với chúng tôi, con bé tắt ngay nụ cười đang nở trên môi mà rụt rè, cánh tay kia nhanh chóng thu về chỗ cũ.
"Chú út...! Thím út!"
Châu Thời Diệc nhíu mày nhìn cháu gái mình, đôi mắt cũng khó chịu theo.
"Cháu đi đâu đó? Ai đây?"
Châu Đàm rụt rè liếc mắt lên nhìn, rồi cũng nhanh chóng rời tầm nhìn cụp xuống dưới, đối mặt với ánh mắt lạnh thấu tâm can kia của Thời Diệc thì sao không sợ cho được.
"Cháu... Cháu đi chơi, đây là... bạn cháu!"
"Châu..." Anh vừa gằn giọng đã bị tôi túm lấy cánh tay, hai mắt nhìn nhau, tôi ra hiệu cho anh bằng một cái lắc đầu.
Thời Diệc cũng hiểu ý, để lại một câu rồi kéo tay bạn gái rời đi.
"Quay về đây!"
Trong căn phòng với nhiệt độ của máy lạnh vừa đủ, nhìn rất trang nhã nhưng bầu không khí lại bức bách đến ná thở. Châu Thời Diệc và Châu Đàm ngồi đối diện nhau, cô bé e sợ mà không dám đối mặt trực diện, chỉ biết hơi cúi đầu bấu hai ngón tay vào khiến móng trầy xước cả.
"Nói thật đi!"
Châu Đàm giả ngây ngô, lên tiếng hỏi chú mình: "Thật gì ạ?"
Thời Diệc không đáp lại, vẫn cứ dùng đôi mắt lạnh tanh của mình chăm chăm vào đứa cháu gái, cũng phải một lúc khá lâu chẳng có động tĩnh. Thấy bầu không khí yêu ắng quá mức, Châu Đàm từ từ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng nào thoát được khỏi tiêu điểm của người đối diện.
Bấy giờ con bé mới thành thật trả lời: "Là... Là người yêu của cháu."
Người kia vẫn chẳng có phản ứng, hai cánh môi vẫn khép chặt, giữ nguyên đó. Tưởng chừng anh sẽ không tính toán với việc Châu Đàm có người yêu, cô bé tiếp tục nói.
"Chú út, chú có thể giấu chuyện này với bố mẹ cháu một thời gian được không?"
Chỉ vừa dứt lời, câu nói của chú mình đã đập thẳng vào mặt cô bé không sót một chữ.
"Chia tay đi!"
"Tại sao?" Châu Đàm bức bối đứng bật dậy, nhíu mày bồi thêm: "Sao chú lại cấm cháu yêu đương chứ!"
Gần bốn mươi tuổi còn chưa lấy vợ, lại đi chia rẽ đôi uyên ương.
Thời Diệc thấy cháu mình phản lại thì cũng cau có thêm một bậc, nghiêm giọng nói: "Mới tí tuổi đầu, yêu đương cái gì?"
"Nhưng cháu đã 18 tuổi rồi!"
"Vậy thi tốt nghiệp chưa? Trúng xét tuyển đại học chưa?"
Hai người đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu thua trước đối phương.
"Cháu... Cháu sẽ không chia tay đâu..." Châu Đàm cúi gập đầu, bấu mạnh tay vào gấu áo rồi bỗng bật giọng lên, lớn tiếng: "Bây giờ chú không có quyền quản được cháu, cháu đã xác định người ở bên cháu cả đời là cậu ấy rồi!"
Tôi ngơ ra cùng hai người họ, Châu Đàm đã dứt lời nhưng bầu không khí lại yên tĩnh quá mức. Thời Diệc trừng đôi mắt hoe đỏ vì cơn tức của mình lên người cháu gái, còn tưởng anh sẽ quay đi mà nguôi cơn giận.
"Choang!" Chiếc cốc thủy tinh đang đặt trên mặt bàn thoáng chốc liền vỡ vụn, mảnh vỡ bắn đi tứ tung khắp phòng.
Châu Thời Diệc tức giận đứng dậy, ném chiếc cốc xuống sàn nhà khiến Châu Đàm và tôi rụt vai lại vì sợ.
"Chú không quản cháu được nữa rồi phải không? Cháu quen cậu ta bao lâu? Hiểu hết con người của cậu ta chưa mà đã xác định là cả đời?"
Anh gằn giọng quát lên, chỉ thẳng tay vào mặt cháu gái mình, còn định bước tới thì bị tôi ngăn lại.
"Anh bình tĩnh chút đi, đừng tức giận."
Rồi quay qua, đi tới chỗ Châu Đàm đang rơm rớm nước mắt mà an ủi: "Không sao, không sao! Thời Diệc chỉ nhất thời nóng giận vì câu nói vô ý của em thôi, anh ấy không chấp nhặt đâu!"
Châu Đàm nhìn tôi, vẫn nấc cụt không ngừng. Thời Diệc trở về sofa ngồi, anh trút những hơi thở đầy mệt mỏi ra khỏi người, không còn biết làm gì hơn.
Chẳng thèm nhìn Châu Đàm lấy một cái, chỉ tay về hướng trước mặt.
"Chuyện này chú sẽ nói với bố mẹ cháu, ngày mai cút về thành phố C để họ dạy bảo lại tử tế!"
Cô bé vừa nghe xong đã luống cuống sợ hãi, víu lấy cánh tay tôi mà không ngừng lắc đầu, là muốn tôi khuyên nhủ, năn nỉ Châu Thời Diệc cho cô bé ở lại.