Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 83: Đính Hôn




"Mẹ, sao anh con còn chưa tới?"

Mẹ tôi đang rôm rả với chị em của mình thì quay qua đáp lại: "Mẹ không biết, hay con thử gọi cho nó xem!" (

Tôi gật đầu, lịch sự kéo ghế ngồi lùi về sau, chừa ra một khoảng trống hẹp nhưng đủ để đôi chân lách ra ngoài.

Tu... Tu... Tu...

"Alo anh, sao giờ này anh còn chưa tới nữa? Mọi người có mặt hết rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi đó!

Âm thanh của Mộc Cảnh Trì từ đầu dây bên kia truyền qua, còn xen lẫn với tiếng nước chảy do vòi sen phát ra.

"Hả? À ừ, chỗ anh đang kẹt xe đông lắm, mày nói với mẹ là anh không đến được."

Ùn tắc giao thông? Nhưng ti vi trong phòng đặt riêng nãy giờ luôn mở kênh thời sự trực tiếp, làm gì có bản tin nào nói về việc lộ tuyến bị ùn tắc chứ?

Vả lại mới rạng sáng tuyết đã tan, mọi con đường lớn nhỏ trong thành phố đều được thông thoáng, rất dễ đi lại co mà.

"Anh đang trên đường sao? Nhưng em nghe loáng thoáng bên đó có tiếng nước chảy thì phải, anh làm gì vậy?"

Làm sao tôi có thể che giấu được bệnh hay đa nghi của mình chứ?

Tôi thăm dò hỏi người phía màn hình bên kia, âm điệu vẫn rất bình tĩnh nói chuyện, không hề tỏ ra rằng bản thân đang hoài nghi.

Mộc Cảnh Trì có chút nặng nề hơi thở, đáp lại cô em gái: "À, chỉ là tiếng tưới cây của vòi phun tự động bên công viên thôi."



"Vậy còn..." Tôi định hỏi thêm chút nữa, trả lời qua loa thế là không muốn nói thật cho tôi biết sao?

Nhưng anh trai nhanh chóng cắt ngang, gấp gáp chen lời của mình vào.

"Em gái này, không nói nữa, giờ anh có việc bận rồi! Bảo bố mẹ không phải chờ anh." (

Sau tiếng "Tút", âm thanh báo hiệu người dây bên đã cúp máy cũng là lúc đôi chân mày của tôi nhíu thẳng xuống.

Nói dối, toàn là nói dối. Mùa đông ở thành phố A rất lạnh, thường thì công viên sẽ mở vòi tưới vào thứ hai và năm theo lịch của mùa cuối cùng trong năm. Nhưng hôm nay là chủ nhật, với cả trời vừa có trận bão tuyết vào chiều tối hôm qua thì lý nào lại tưới nước cho cây?

Vậy rốt cuộc Mộc Cảnh Trì đang ở đâu? Tại sao phải nói dối chứ?

"Cảnh Trì đâu?"

Mẹ thấy tôi kéo ghế để đặt mông thì lên tiếng hỏi, ra ngoài từng lúc ấy để nghe điện thoại, nếu nói không biết thì cũng hơi kì.

"Anh ấy bảo trên đường tới đây bị kẹt xe, mãi còn chưa lưu thông nên không tới được!"

Vừa nghe xong câu trả lời của tôi dành cho mẹ, Tử Khâm cụp mắt nhìn mặt đồng hồ đeo trên cổ tay, lại liếc đôi đồng tử đó lên chiếc ti vi đang mở kênh thời sự trực tiếp treo trên tường.

Cậu ấy cũng phát hiện ra đó là lời nói dối chăng?

Chẳng ai trong đây là kẻ ngu, sau khi tôi nói vậy, sắc mặt của mọi người cũng có chút biến gượng. Nhưng trong lòng họ làm sao nghĩ xấu cho Mộc Cảnh Trì được chứ?

Mẹ tôi gượng cười, bắt chuyện trở lại với gia đình thông gia: "A, nếu Cảnh Trì đã không tới được vậy chúng ta định luôn hôn ước đi!"

Bên gia đình Tử Khâm cũng nhất trí đồng thuận, có mỗi cậu ấy là mang theo chút hụt hẫng. Đơn giản thôi, ngày đính hôn mà hôn phu không có mặt, đã vậy còn viện lý do không muốn để mọi người biết. Đối với một cô gái thì điều này sao có thể không vướng buồn lòng? (2



Buổi tiệc kết thúc tốt đẹp vào đầu giờ chiều, sau khi mọi người dùng xong bữa trưa. Tôi ôm biết bao suy nghĩ và mệt mỏi trở về chung cư, đại não cứ nặng trĩu vì mãi vấn vương xem rốt cuộc tại sao anh trai phải nói dối.

"Thời Diệc, em về rồi!"

Vừa mở cửa bước vào, lọt vào tiêu cự của tầm nhìn là một bé Poodle màu trắng sữa siêu đáng yêu. Bộ lông vừa được sấy khô pha chút sắc nâu nhạt, với đôi mắt tròn xoe hệt hòn bi ve, và cái mũi mủm mỉm còn đang ươn ướt.

Trông thấy tôi, chú chó liền nhảy xuống khỏi mặt bàn, rời xa bàn tay và chiếc khăn bông mà Châu Thời Diệc đang dùng để lau cho nó.

Chú chó tung tăng chạy về phía tôi, nó dụi dụi đầu mình vào chân thiếu nữ, bày ý làm nũng với chị gái mà nó đã từng gặp.

"Ể? Đây không phải là bé cún vài tháng trước ở sảnh lớn sân bay sao?"

Tôi ngồi xổm, đưa tay ra vuốt ve lông mềm của nó như đã thành một bản năng. Thời Diệc đứng dậy đi tới, anh đút tay vào túi quần, nhìn chú chó đang làm nũng rồi trả lời.

"Chủ của nó mua vì muốn phát thêm nhiều tờ quảng cáo thôi, đang định bỏ nó thì anh mua lại..."

Chưa kịp để Thơi Diệc hết câu, một tiếng sủa từ đâu phát ra vọng đến tai tôi. Nghe chút gần mà cũng có chút xa, nhưng lại không phải của bé Poodle mà tôi đang nựng.

Tôi đảo mắt nhìn chung quanh, một cục bông màu cà phê từ đâu ló ra ngoài, nó ngoe nguẩy cái đầu, rung người vài cái làm nước dính trên lông bắn ra lung tung khắp phòng.

Mắt tôi tròn xoe, đờ người nhìn về phía cục bông đó, sao lại có thêm một bé Poodle nữa thế này?

Thấy tôi lặng đứng, Thời Diệc gãi gãi sau gáy cổ, nói tiếp lời ban nãy.

"Anh mua lại bé trắng sữa này, nhưng thấy có một đứa thì nó cô đơn quá nên ra tiệm thú cưng mua cho Doãn Doãn thêm bé nữa. Vậy là hai chúng nó thành một cặp rồi!'