Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 7: Hồi Tưởng 8 Năm Trước




Đến buổi sáng của ngày hôm kia, khi tôi vừa thức giấc thì tiếng “lạch cạch” rồi “rầm rầm” làm cho tôi phải tò mò mà mở cửa hóng xem có chuyện gì. Hóa ra là căn hộ ngay bên cạnh có người mới chuyển đến, tôi cũng chẳng để ý nhiều, dù sao đâu có liên quan gì đến mình?

Khi vừa chuẩn bị đóng cửa lại thì một bóng người cao lớn đi ngang qua, tôi giật mình. Đó chẳng phải là Châu Thời Diệc sao? Sao anh ta lại ở đây?

Bí quá, tôi bèn đi ra bên ngoài, bước chân nhẹ đi lại chỗ anh ấy rồi vỗ mạnh vào vai: “Hù.”

Châu Thời Diệc giật mình liền quay người lại. Như một bản năng, anh đặt tay lên cổ tôi rồi ấn rất mạnh, còn tôi thì chẳng biết gì sất.

“Là... Là tôi, thả ra tôi... sắp nghẹt thở rồi!”

Châu Thời Diệc mới phản ứng lại, lập tức bỏ tay ra khỏi cổ tôi rồi không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết là cô!”

Tôi xoa cổ, liếc mắt đến cánh tay được xắn ống tay áo lên đến một nửa trông rất cẩu thả của anh. Sao cái hình xăm này vừa đẹp lại vừa quen như vậy? Bây giờ tôi mới được nhìn rõ hình xăm của anh từ khoảng cách gần, có vẻ là đuôi của một con rồng, nó múa lượn nhìn rất tự nhiên và sắc xảo.

“Anh đến đây làm gì vậy?” Tôi hỏi.

Châu Thời Diệc nhìn tôi, lại là cái ánh mắt liếc từ trên xuống dưới có ý phán xét đối phương.

“Chuyển nhà!”

Nghe xong câu đó, đầu tôi cứ lơ lửng trên mây, như sét đánh giữa trời quang mà lập tức hóa đá.

Vậy ý lúc trước của Châu Thời Diệc tức là anh ta sẽ chuyển đến đây sống và tôi phải thường xuyên chạm mặt ảnh?

Có điên không vậy trời?

Mặc kệ người đàn ông trước mặt đang nhìn tôi chằm chằm, tôi phớt lờ một cách đầy dứt khoát rồi quay trở về phòng. Sống yên ổn ở tòa chung cư đối diện đó không phải được rồi sao? Ít nhất tôi còn có thể lấy làm giải trí, giờ thì hay rồi.

Cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa, hôm nay tôi có hẹn với Tử Khâm, nếu trễ giờ là cô bạn thân đó của tôi sẽ nói mỉa cho mà coi.

Chỗ cũ ngay quán cà phê.

Cũng may mà tôi đến sớm, vừa đặt mông xuống ghế thì Tử Khâm vừa lúc đến nơi.



“Ở đây!” Tôi giơ tay lên vẫy vẫy.

Tử Khâm đang nhìn xung quanh tìm chỗ, thấy tôi liền đi lại ngồi xuống ghế.

“Hôm nay rảnh nhỉ? Còn có thời gian hẹn mình đi chơi?” Như việc gì rất hiếm gặp, Tử Khâm bắt đầu chủ đề.

“Mình vừa mới cãi nhau với mẹ xong, hừm mà cũng không đúng, phải gọi là hờn dỗi!”

Ngón trỏ và ngón cái vừa cầm ống hút vừa khuấy vòng vòng ly trà chanh đã gọi từ trước, tôi chán nản mà đáp cô bạn thân.

Tử Khâm cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên là bao, tại vì việc này đối với cô thì phải gọi là quá quen rồi, với cả tôi và mẹ chỉ “chiến tranh” như này được khoảng mấy ngày mà thôi.

“Cãi nhau vì chuyện đính hôn của cậu sao?”

Tôi gật đầu, lần nào cũng bị cậu ấy đoán trúng phóc, bầu không khí bắt đầu yên tĩnh. Dường như Tử Khâm đang nghĩ ngợi điều gì đó, chỉ mấy giây sau liền nhảy dựng lên, cứ như đã được thông não rồi vậy.

“Không phải vì chuyện giúp mình nên cưng mới không đến được tiệc đính hôn đó chứ?”

Tôi sặc nước, suýt thì văng hết nước vừa mới uống ra bên ngoài, tay thì không ngừng ve vẫy tỏ ý không phải.

“Hôm trước tớ có nói rồi mà, dù sao tớ cũng đâu có ý định đến đó?”

Tử Khâm lại bắt đầu cái tính thích nhiều chuyện, cô ghé người lại gặng hỏi tôi: “Cái vị sẽ là hôn phu của cậu kia, bao nhiêu tuổi?”

Có lẽ cô bạn này đã cảm thấy điều gì đó bất thường nên mới hỏi như vậy, chứ không đời nào tôi lại kiên quyết phản đối đến thế đâu.

“34 tuổi!”

“Vậy không phải là vượt xa tiêu chuẩn của cậu rồi sao? Với lại còn cùng tuổi với... cái người đấy nữa!”

Tôi hiểu Tử Khâm muốn ám chỉ cái gì.



Đó là vào cuối xuân, đầu hè của 8 năm trước.

Khi ấy tôi mới tròn 18 tuổi, là lúc chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông và thi đại học. Tiết trời hôm ấy nắng rất to, nhiệt độ bên ngoài lên tới 38°C lận, cũng chẳng biết vì sao mới cuối xuân đã nắng to đến như vậy.

Cả một đám đông xì xầm bàn tán quanh một cô gái, người thì đứng trên hành lang tầng trên, người thì đứng bao quanh ở gần đó hóng chuyện.

Cô gái bị mọi người vây quanh đó chính là tôi, trên tay còn cầm một bó hoa được bó rất cẩn thận, đến cả bọc giấy cũng là loại cao cấp nhất.

“Ra rồi ra rồi!” Đám đông đó hò reo, tò mò đứng nhìn.

Một người con trai với mái tóc đen nhánh, đôi mắt hút hồn như một cái hố sâu dẫn tới đại dương, bờ môi đều đặn như nụ hồng mới chúm chím sắp nở. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai ống tay sắn lên một nửa nhưng có vẻ hơi cẩu thả. Anh thấy tôi thì ngơ người, nghĩ xem tôi sẽ định làm gì?

Lần đầu gặp anh đến lúc đó cũng đã được một năm, anh tiến lại chỗ tôi, nhẹ giọng hỏi nhưng không rõ hỏi đối tượng là ai.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Tôi nhìn anh, tiến lại gần thêm một chút, rồi gần thêm một chút nữa thôi.

“...” Anh nhìn tôi, ánh mắt như đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tôi lập tức đưa bó hoa ra, dè dặt vì xấu hổ nên cụp mặt xuống dưới mà không dám nhìn thẳng đối phương.

“Em... Em thích anh!”

Chẳng mấy ngạc nhiên trước hành động của tôi, người con trai đó đứng yên như pho tượng, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.

Đang lúc tôi lo lắng, không biết anh ấy sẽ từ chối hay là không thì hai cánh tay từ trước mặt vòng ra sau lưng rồi ôm lấy tôi. Tim tôi đập thình thịch, ngơ cả ra, đám đông ở đó thì trầm trồ mà “ồ” lên một tiếng thật to.

Vậy là anh ấy cũng thích tôi ư?

Nhưng không, đang trong mộng ảo thì tôi bắt buộc bị lôi về hiện thực, câu nói tiếp theo đập thẳng vào mặt tôi.

Anh ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ: “Tôi không thích em!”