Ngồi mãi đến một lúc lâu sau, sực nhớ ra còn chuyện ăn cơm buổi chiều, tôi ngỏ ý nhờ Tử Khâm:
"Cưng à, tớ nhờ cậu chút việc nhé?"
Tử Khâm nhìn tôi, tò mò gật đầu: "Nói đi!"
"Bây giờ tớ gọi cho mẹ tớ, cậu nói chuyện với bà ấy được không?"
Tử Khâm khó hiểu, hỏi: "Tại sao? Nói chuyện gì mới được?"
Tôi trả lời lại, còn thở dài một tiếng: "Chiều nay tớ phải đi ăn cùng gia đình của người sẽ đính hôn với tớ, mà tớ chắc chắn là không đi rồi? Cậu gọi điện báo mẹ tớ là tớ bị gì đấy đang nằm viện, vậy là xong."
"Hay cậu thử đến đó xem? Có khi gia đình kia lại không có ấn tượng tốt về cậu thì sao?" Tử Khâm uống cốc nước trên bàn, hỏi ngược lại tôi. (1)
Tôi chỉ lắc đầu, kiên quyết không bao giờ đến đó dù chỉ một lần. Bất đắc dĩ, Tử Khâm thở dài rồi đá mắt, ra hiệu cho tôi mở điện thoại lên.
Tu... Tu.. Bup.
Có người bắt máy, giọng mẹ tôi truyền qua: "Alo con gái?"
Tôi im lặng, mở loa ngoài lên rồi cầm điện thoại đưa gần về phía Tử Khâm.
"Alo cô Bối Kim ạ?"
Nghe giọng quen thuộc nhưng lại không đúng con gái mình, mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: "Tử Khâm đấy hả cháu? Doãn Doãn đâu?"
Tử Khâm liếc mắt về phía tôi, chần chừ mãi cứ như lần đầu cậu ấy nói dối vậy.
"Doãn Doãn bị hạ huyết áp khi đang đi với cháu ạ, cậu ấy đột ngột ngất xỉu nên bây giờ cháu đang đưa cậu ấy đến bệnh viện." (1
Mẹ tôi nghe xong thì giọng thay đổi hẳn, cuống hết lên nhanh chóng hỏi: "Cái gì? Ở bệnh viện nào? Bây giờ cô tới đó ngay."
Tôi giật mình, vừa huơ tay vừa lắc đầu lia lịa ra hiệu cho Tử Khâm. Tử Khâm nhìn tôi, lập tức hiểu ý rồi gấp gáp từ chối: "Không cần đâu cô ạ, có cháu chăm sóc cậu ấy rồi nên cô yên tâm đi. Cháu gọi chỉ vì muốn báo cho cô một tiếng để cô bớt lo thôi ạ, nghe nói chiều nay cậu ấy có hẹn!"
Mẹ tôi nghe vậy cũng yên tâm được phần nào, nói lại: "Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho cô nhé?"
"Vâng ạ!"
Xong việc, tôi cúp máy rồi cười đắc ý. Nhưng cũng phải có kế hoạch cho hai bên gia đình không thể đính hôn được nữa, cứ thế này cũng không phải kế lâu dài.
"Tớ khao cậu một bữa đồ nướng nhé?" Tôi cố ý hỏi, biết chắc cô bạn thân sẽ đồng ý thôi.
Tử Khâm gật đầu, tiếp tục uống ly nước yêu thích của mình. Đang lúc tôi chuẩn bị rời mắt, thông qua lớp kính trong suốt của quán cà phê, dáng người ngay phía sau Tử Khâm từ đâu đi đến chiếm trọn tiêu điểm của mắt tôi.
Đó chẳng phải là Châu Thời Diệc sao?
Đúng rồi, khuôn mặt và cả thân hình đó chính là Châu Thời Diệc thật rồi. Anh ta làm gì ở đây vậy nhỉ?
Anh mặc một chiếc áo phông tay lửng có màu be nhạt, phối cùng chiếc quần short đen dài đến đầu gối chân, lại còn đeo thêm một sợi dây chuyền có mặt dây là một đồng su được khắc lên hình con rồng, trước đó tôi đã từng thấy sơ qua.
Trên tay Châu Thời Diệc cầm tận hai cây kem, người như anh ta mà cũng thích kem đến nổi mua tận hai cây sao?
Hình như ảnh đang đứng đợi ai đó thì phải? Tôi liền đứng dậy, ý định đi ra chào hỏi để tạo thêm sự tình cờ. Còn chưa đứng hẳn lên thì một cô gái chạy đến, chiều cao thì gần bằng tôi nhưng dáng người đầy đặn hơn một chút.
Bộ đồ cô ấy đang mặc giống như đi chơi hay hẹn hò gì đó, cũng đại loại vậy. (2
Dừng lại trước mặt Châu Thời Diệc, cô gái đó cười tươi, miệng nói không ngớt. Châu Thời Diệc đưa luôn cho cô ấy một cây kem đang cầm trên tay rồi khoác vai đi về hướng đối diện với tôi.
Sợ sẽ bị phát hiện, tôi liền tiện tay cầm lấy túi xách của Tử Khâm mà che đi một bên mặt, bên kia thì quay sang nhìn tường. Tử Khâm khó hiểu, liền chăm chăm tôi sau đó lại quay ra ngó ngang ngó dọc bên ngoài.
"Cậu sao vậy?"
Tôi ló mắt, nhìn khắp xung quanh một lượt, xác định Châu Thời Diệc đã rời đi hẵn thì mới bỏ tay ra khỏi túi xách, trả lại chỗ cũ.
"À, không sao!"
Hai người họ là gì của nhau nhỉ?
Đang... hẹn hò à?
Nhưng rõ ràng không phải lúc trước Châu Thời Diệc có nói là chưa từng có bạn gái hay sao? (1
Hay anh ta giận dỗi với bạn gái nên mới nói như vậy? Vậy tức là hai lần trước anh ta uống rượu đến say bét nhè là có liên quan đến người yêu sao? (5)
Trong đầu tôi không ngừng suy diễn rồi tự đặt không biết bao nhiêu câu hỏi cho bản thân mà chẳng thể đếm xuể.
Sao tôi lại phải bận tâm về chuyện này cơ chứ? Châu Thời Diệc dù có yêu ai, có bạn gái hay chưa thì cũng đâu có liên quan gì tới tôi? Nhưng... tại sao tôi lại buồn bã đến vậy...? Nơi đầu quả tim cũng đau thắt lại, tưởng chừng rất khó thở và sẽ ngừng đập ngay lập tức ở bất kì khi nào.
Hình như ảnh đang đứng đợi ai đó thì phải? Tôi liền đứng dậy, ý định đi ra chào hỏi để tạo thêm sự tình cờ. Còn chưa đứng hẳn lên thì một cô gái chạy đến, chiều cao thì gần bằng tôi nhưng dáng người đầy đặn hơn một chút.
Bộ đồ cô ấy đang mặc giống như đi chơi hay hẹn hò gì đó, cũng đại loại vậy.
Dừng lại trước mặt Châu Thời Diệc, cô gái đó cười tươi, miệng nói không ngớt. Châu Thời Diệc đưa luôn cho cô ấy một cây kem đang cầm trên tay rồi khoác vai đi về hướng đối diện với tôi.
Sợ sẽ bị phát hiện, tôi liền tiện tay cầm lấy túi xách của Tử Khâm mà che đi một bên mặt, bên kia thì quay sang nhìn tường. Tử Khâm khó hiểu, liền chằm chằm tôi sau đó lại quay ra ngó ngang ngó dọc bên ngoài.
"Cậu sao vậy?"
Tôi ló mắt, nhìn khắp xung quanh một lượt, xác định Châu Thời Diệc đã rời đi hắn thì mới bỏ tay ra khỏi túi xách, trả lại chỗ cũ.
"À, không sao!"
Hai người họ là gì của nhau nhí?
Đang... hẹn hò à? (
Nhưng rõ ràng không phải lúc trước Châu Thời Diệc có nói là chưa từng có bạn gái hay sao? (I
Hay anh ta giận dỗi với bạn gái nên mới nói như vậy? Vậy tức là hai lần trước anh ta uống rượu đến say bét nhè là có liên quan đến người yêu sao? (5
Trong đầu tôi không ngừng suy diễn rồi tự đặt không biết bao nhiêu câu hỏi cho bản thân mà chẳng thể đếm xuể.
Sao tôi lại phải bận tâm về chuyện này cơ chứ? Châu Thời Diệc dù có yêu ai, có bạn gái hay chưa thì cũng đâu có liên quan gì tới tôi? Nhưng... tại sao tôi lại buồn bã đến vậy...? Nơi đầu quả tim cũng đau thắt lại, tưởng chừng rất khó thở và sẽ ngừng đập ngay lập tức ở bất kì khi nào. (2
Có phải người yêu của nhau không chẳng phải sau khi về căn hộ, gặp Châu Thời Diệc hỏi rõ là xong sao? Nhưng tại sao phải hỏi chứ?
Tôi... có tư cách gì để hỏi anh ta?
Đến một thân phận đặc biệt còn chẳng bằng, cùng lắm cũng chỉ là một cô gái hàng xóm ở cạnh Châu Thời Diệc mà thôi.
Càng nghĩ thì trái tim càng nhói lên từng nhịp, cảm giác thật lạnh buốt tâm can. (
Rốt cuộc là mình bị làm sao thế này?