Sáng ngày hôm sau tôi đã có mặt tại dinh thự nhà mình, vừa mới đặt chân vào phòng khách đã nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét đó. Người đàn ông cao như cột đình, to như con voi đang ngồi ở sofa kia chính là anh trai tôi. Xét về tướng mạo, ảnh chẳng qua nổi tên họ Châu sống cạnh căn hộ của tôi, còn về ngoại hình thì đúng là có thể đặt lên bàn cân để so sánh.
Nhưng vốn dĩ tôi chẳng ưa gì ông anh trai này, cứ gặp nhau là cả hai lại cãi lộn chí chóe, có lẽ vì ổng được thừa hưởng tính tình từ mẹ tôi.
"Mày không có mồm à?"
Vừa thấy tôi phớt lờ ổng, ổng liền dùng cái ánh mắt rùng rợn như muốn ăn tươi nuốt sống liếc lên người tôi mà hỏi.
"Bốp" một tiếng thật to, một quyển sách dày cộm đập thẳng xuống đầu Mộc Cảnh Trì, anh trai tôi đưa tay lên ôm đầu rồi quay lại bức bối hỏi.
"Sao bố đánh con?"
Người ngồi ghế đơn bên cạnh chính là bố tôi, dù ông đã 60 tuổi, tóc đã bắt đầu có vài sợi bạc trắng nhưng vẫn còn khỏe chán. Bố dùng quyển sách đang đọc đánh thẳng vào đầu đứa con trai vừa mỏ hỗn với em gái mình.
"Ăn nói kiểu gì thế hả?" Ông nghiêm giọng hỏi Mộc Cảnh Trì rồi lại liếc mắt qua nhìn tôi.
"Doãn Doãn về nhà sao không chào?"
Lúc này tôi mới đi lại, ngồi xuống bên cạnh bố mà nói:
"Con định chào bố rồi nhưng anh lại lên tiếng trước, với lại có vẻ anh không muốn nhận lời chào hỏi của con đâu ha?"
Mộc Cảnh Trì nhìn tôi mà bất lực không nói nên lời, ảnh bắt đầu đổi chủ đề.
"Sao đính hôn không tới?"
"Không thích!"
Anh trai nhìn tôi, nhíu mày: "Chủ vị đâu?"
"Nào anh hỏi tử tế rồi em thêm vào cho." Tôi ung dung ngồi ngả lưng tựa vào sofa rồi xem đi xem lại bộ móng tay vừa mới làm.
Lúc này mẹ tôi đi từ trên lầu xuống, vừa thấy tôi đã bặm môi thở dài.
"Nếu lần này không được thì lần sau, dù sao hôm đó thằng bé A Diệc cũng không tới!"
A Diệc? Nghe quen tai quá nhỉ?
Vị hôn phu của mình tên là cái gì Diệc ta?
À mà khoan...
"Anh ta dám cho con leo cây à?"
Tôi bực bội đứng phắt dậy, ngạc nhiên mà hỏi mẹ.
Anh trai tôi đang ăn miếng táo gọt sẵn trên bàn bỗng ngước mắt lên, chẳng ăn nữa mà nhìn tôi, bố tôi cũng ngưng đọc sách.
"Ơ hay, thì mày cũng có đến đâu?" Mộc Cảnh Trì tiếp tục ăn miếng táo trong tay, tôi tức không nói được gì nữa.
Vậy mà dám cho mình leo cây?
Sau bữa ăn ở nhà chính thì tôi đã quay về chung cư, đến cả khi vào phòng tắm cũng cau mặt cau mày vì chuyện đó.
Tức chết đi được, xưa nay chỉ có tôi cho người khác leo cây chứ chẳng bao giờ có người dám cho tôi leo cây. Tôi bực đến nổi giãy đành đạch trong phòng tắm mãi mới chịu ra.
Đang tận hưởng hương vị ngọt thanh, mát lạnh từ ly trà chanh mới order đến tận căn hộ thì tiếng chuông cửa bất chợt chạm đến tai tôi. Chẳng lẽ shipper quay lại làm gì à? Hay tôi đưa nhầm tiền chăng?
Cửa vừa mở ra, Châu Thời Diệc đứng trước mặt tôi, hai tay đút vào túi quần mà liếc mắt xuống nhìn đối phương. Tôi lúc này trông có vẻ thấp bé là nhỏ nhắn hơn cả bình thường, không lẽ Châu Thời Diệc lại say rượu giống lần trước?
Tôi ghé đầu gần lại người anh, cái mũi có tính thăm dò mà hít sâu vào.
Rõ ràng đâu có mùi rượu? Vậy anh ta đến đây làm gì?
"Có... chuyện gì không?" Nghi ngờ Châu Thời Diệc vẫn còn nhớ chuyện lúc say nên tôi đã hỏi.
Anh ta có vẻ hơi lúng túng hơn thường ngày.
"Tôi... đến lấy cái cốc hôm đó cô đem về!"
Vài tiếng "răng rắc" vang lên, tôi nghe được âm thanh như cả người mình đều đang hóa đá, nội tâm lại không ngừng gào thét tưởng tượng ra 77 49 câu hỏi.
Không phải anh ta vẫn còn nhớ chuyện hôm đó chứ?
Anh ta có nhớ mình đánh anh ta không?
Liệu quên chuyện mình đỏ mặt vì cơ bụng của anh ta rồi đúng không?
Tôi véo mạnh vào sau đùi, phải đau mới có tỉnh táo trở lại để đối phó với Châu Thời Diệc.
"A ha, lấy cốc à?"
Tôi để cửa mở rồi cùng tay cùng chân đi vào phòng, cầm cái cốc của Châu Thời Diệc đang để trên bàn lên liền đi ra đưa cho anh ta.
"Đây, nếu không còn gì nữa thì tôi đóng cửa trước nhé, bái bai!"
Tôi vội vàng, khi cửa chuẩn bị đóng lại bỗng Châu Thời Diệc dùng tay chặn cửa mà còn dùng lực giữ yên nó khiến tôi chẳng thể kéo vào nổi.
"Có... Có gì không?"
"Thật ra tôi không nhớ gì về chuyện lần trước đâu, thật đó. Cô cứ cư xử như bình thường là được rồi!"
Tôi tá hỏa, tay chân cuống hết cả lên rồi nhanh chóng đóng rầm cửa lại suýt thì kẹt luôn bàn tay của Châu Thời Diệc.
Đồ điên.
Không nhớ gì mà nói thế à?
Cư xử bình thường cái đầu anh.
Nhịp tim lại bắt đầu tăng lên và đập mạnh nữa rồi, khó chịu quá đi. Chắc chắn tôi có bệnh, ngày mai phải đi khám lại mới được, chắc chắn kết quả lần trước là không đúng.
Nguyên nhân gây bệnh có thể là do Châu Thời Diệc, chỉ cần tôi nhìn anh ta một chút là cái cảm giác quái lạ lại dâng trào, sau này nên tránh xa người đàn ông đó ra thì hơn.