Boss Là Ông Xã Cool Ngầu

Boss Là Ông Xã Cool Ngầu - Chương 44: Gặp lại người quen




Hoắc Từ Minh bị Đồng Miên Miên tát đến cứng đơ nửa khuôn mặt, toàn thân bất động trợn mắt nghe Đồng Miên Miên cao giọng dạy dỗ mình. Những trùm máu li ti trong anh ngày càng xuất hiện nhiều, những đoạn gân xanh chạy khắp tay và trán, anh đang cố kìm chế chính mình trước một người phụ nữ, Đồng Miên Miên dám đánh anh ư? Chưa một ai dám làm điều này, chưa một ai sỉ nhục anh như vậy, cô là người đầu tiên làm những điều đó mà không sợ anh phẫn nộ.

“Đồng Miên Miên, em ăn phải gan hùm ư?” Hoắc Từ Minh cắt ngang lời Đồng Miên Miên, anh quay mặt về vị trí cũ nhìn Đồng Miên Miên, bỗng anh không nói được gì nữa khi trước mắt anh Đồng Miên Miên tóc bết dính với nước mắt vương trên má cô, nước mắt đã đầm đìa cả khuôn mặt, còn thêm cả dòng máu đỏ chảy ra từ mũi cô nữa…

Đồng Miên Miên gào lên như người mất hết lý trí. “Phải tôi điên! Tôi đang điên!” Cô bắt đầu đi quanh phòng lật đổ mọi thứ xuống đất, bất cứ thứ gì cũng làm cô nóng mắt, cô không ngừng khóc rồi đập phá đồ đạc để tâm trạng mình tốt hơn, nhưng có vẻ nó càng thêm tệ. “Tôi còn gì để mất sao, tôi làm gì còn gì để mất! Hoắc Từ Minh, anh tha cho tôi đi, buông tha cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi không chịu được đau khổ, tôi không mạnh mẽ như Thẩm Vũ, tôi là Đồng Miên Miên anh nghe rõ chưa, tôi là Đồng Miên Miên!” Cô ngồi phịch xuống đất giữa muôn vàn mảnh vỡ.

Chân và tay của cô đều bị mảnh vỡ đâm phải chảy máu. Vậy mà cô không cảm thấy đau chút nào, vết thương trong lòng cô bây giờ đã lấp đầy vết thương thực tế. Mong muốn có một mái ấm bình thường của cô cao cả đến thế ư, tại sao cô không có được nó, mọi người có còn cô thì lại không!

Bố mẹ, ông bà ơi! Đồng Miên Miên con muốn gặp mọi người.

Cô ngẩng đầu lên trời khóc đến khản cổ, quên mất bản thân mình đang mang thai. Cũng không biết mũi mình đang có dòng máu lạnh chảy ra.

Hoắc Từ Minh rùng mình nhìn quanh căn phòng rồi lại nhìn Đồng Miên Miên, đột nhiên cảm giác tội lỗi trào đến khiến anh cực kì khó chịu. Rốt cuộc anh đã làm chuyện quá đáng rồi ư, Đồng Miên Miên sao lại phát điên như vậy, anh chưa từng thấy cô như thế…

Anh chống một tay lên tường, một tay xoa bóp thái dương, mắt nhắm lại không muốn mở ra, bên tai anh vẫn là tiếng khóc đó.

“Đi đi.”

Đồng Miên Miên chợt mở mắt to nhìn về hướng Hoắc Từ Minh, anh vừa nói gì?

“Nếu em muốn rời xa tôi đến vậy, cứ đi đi, tôi sẽ không giữ em.”

Nghe từng tiếng nói lạnh lùng từ Hoắc Từ Minh phát ra khiến cõi lòng Đồng Miên Miên gần như vỡ hoàn toàn, không một hy vọng nào giữa cô và anh hiện hữu nữa, bây giờ thì cô đã thấy mình lố bịch rồi, thật lố bịch khi nghĩ mình cùng Hoắc Từ Minh xây dựng một gia đình. Bây giờ cô cũng hiểu được cảm giác đem lòng thích một người rồi bị người đó đạp đổ sự mong đợi là như thế nào.

“Cảm ơn.” Đồng Miên Miên đứng dậy, máu từ mũi chảy tõng xuống sàn nhà khiến cô giật mình, xong cô vẫn cười khổ. Tức giận đến chảy máu mũi, chắc cô không phải là trường hợp đầu. Cô liếc nhìn Hoắc Từ Minh đứng đó không có ý định níu giữ mình thêm một lần nào nữa, chợt cảm thấy đau lòng. “Hoắc Từ Minh, tôi hy vọng không phải gặp anh nữa.” Nói xong cô khập khễnh bước qua anh như một làn gió đông khiến Hoắc Từ Minh rùng mình một cái.

Bên ngoài đám người của Hoắc Từ Minh nghe được tiếng động ầm ầm bên trong đều xúm xụm lại xem xét, thấy Đồng Miên Miên bước ra ngoài ai nấy đều che mắt bụm miệng kinh ngạc rồi lại sợ hãi đến lo lắng.

“Tiểu thư Miên Miên, xảy ra chuyện gì thế này, cô bị thương rồi.”

“Cần băng bó ngay, mau mau lấy đồ ra đây.”

“Á, tiểu thư, cô chảy máu mũi nhiều lắm!”

Bên tai Đồng Miên Miên như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, cô vô hồn nhìn mọi người rồi lọt vào tai cô là tiếng quát lớn ra lệnh của Hoắc Từ Minh.

“Để cô ta đi, ai dám cản tôi tuyệt đối không tha!”

Bọn họ sợ Hoắc Từ Minh như sợ ma, lập tức xếp hàng đứng gọn cho Đồng Miên Miên đi qua, không một tiếng nói nào thốt ra nữa.

Đồng Miên Miên cười lạnh, cô đi ra khỏi nhà đứng bên ngoài mười phút, xe của Bách Gia Yến đã tới. Những lúc khốn đốn như này không tìm Bách Gia Yến cô biết tìm ai đây…

Bách Gia Yến xuống xe nhìn Đồng Miên Miên toàn thân là máu me liền như sụp đổ, anh vội vàng lao tới cầm tay Đồng Miên Miên lên, nhìn cô một lượt rồi gấp gáp. “Đồng Miên Miên, em bị làm sao thế này, tại sao lại ra nông nỗi này?”

Đồng Miên Miên bất động đứng im, cô không trả lời được gì. Như vậy càng khiến Bách Gia Yến sốt ruột đến nóng mình, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, mới đây cô còn vui nơi chuyện với anh rất bình tĩnh chỉ khóc một chút, vậy mà từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ chỉ gần nửa tiếng, Đồng Miên Miên bị ai hành hạ đến nỗi máu me đầy người như vậy, mảnh vỡ ghim khắp chân cô.

“Là hắn đúng không, là người đàn ông em yêu phải không?” Bách Gia Yến nhăn mặt đến khó coi, tay chân như sắp sửa đánh người, lạnh lùng hỏi Đồng Miên Miên.

Đồng Miên Miên như bị chạm đến nỗi đau, cô chảy nước mắt nhìn Bách Gia Yến.

Bách Gia Yến lại không nhìn cô mà nhìn ngôi nhà cô vừa mới bước ra, bất chợt ánh mắt dừng lại trên cửa sổ tầng hai lớn nhất, một tảng đá vô hình đập trúng đầu anh ngay khoảnh khắc đó, ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao quý đó, người đàn ông toát ra sự thượng lưu mà đẹp đẽ đó. Trong mắt Bách Gia Yến đây là người đàn ông khiến anh vừa căm ghét vừa uất hận, thậm chí là ghen tị… Hoắc Từ Minh, anh trai cùng cha khác mẹ mà anh chỉ dám nhìn lén từ xa.

Hoắc Từ Minh trên cao nhìn xuống lạnh nhạt, toàn thân tỏa ra sự buốt giá.

Bách Gia Yến cắn răng quay lại nhìn Đồng Miên Miên, hai người này có dây dưa? Người mà Đồng Miên Miên đang yêu đương lại là Hoắc Từ Minh? Trái đất này Bách Gia Yến vẫn luôn không tin lại tròn và nhỏ đến thế.

“Tôi đi gặp anh ta.” Bách Gia Yến hạ giọng định tiến lên phía trước.

Đồng Miên Miên có chút giật mình níu tay Bách Gia Yến lại. “Đừng… Bách Gia Yến, tôi muốn rời khỏi đây…” Cô khóc. “Vĩnh viễn.”

“Rốt cuộc anh ta đã làm gì em!” Bách Gia Yến nhìn cô như vậy không kìm được mắt hơi đỏ.

Đồng Miên Miên dần dần khép đôi mi cong vương lệ, cả người chợt nhẹ tênh ngã vào lòng Bách Gia Yến mà bất động. Chỉ biết bên tai cô liên tục là tiếng gọi của Bách Gia Yến mà thôi, một âm giọng khàn đặc sợ hãi…

Hoắc Từ Minh có chút vội vã đưa tay chạm vào cửa kính, xong lại nhìn thấy người đàn ông kia bế Đồng Miên Miên lên xe, gấp rút rời khỏi đây, biến mất khỏi tầm mắt anh. Sự phẫn uất dâng đến đỉnh điểm Hoắc Từ Minh dùng nắm đấm của mình phá vỡ tấm kính trước mặt một cách dễ dàng, tay anh máu cũng chảy ra không ngừng.

“Đồng Miên Miên…” Anh thở nặng nhọc cúi đầu, mày nhíu chặt. “Đồng Miên Miên!”