Boss Là Nữ Phụ

Chương 386: Tình triền thanh mai (37)




Diêu Tẩm uống hơi nhiều, không ấn tượng lắm với việc trước đấy, chỉ nhớ có người ép cô uống rượu.

Thời Sênh không nói với Diêu Tẩm việc phía sau.

“Thịnh Hạ, có phải mìnhgây phiền phức cho cậu rồi không?” Diêu Tẩm giống như đứa trẻ làm sai, đứng trước mặt Thời Sênh.

“Không có, đừng nghĩ nhiều.”

“Ờ.”

Diêu Tẩm gãi gãi đầu, ánh mắt lướt qua tờ giấy A4 trên tay Thời Sênh, có chút kỳ lạ hỏi: “Sao cậu lại xem cái này?”

Lần trước cô cũng xem cái này.

“Vì mình không hiểu bên trong có huyền cơ gì.” Thời Sênh thở dài.

Thứ đồ chơi này không có bất cứ đầu mối gì, làm sao xem đây?

“Huyền cơ? Huyền cơ gì?” Diêu Tẩm tiến lại phía cô, “… Ài?”

“Sao rồi?”

Diêu Tẩm bày thẳng tờ giấy, nhìn một lát, “Số này hơi quen mắt.”

“Đợi chút, mình hỏi bố mình.” Diêu Tẩm lật đật chạy tới phòng khách gọi điện thoại.

Thời Sênh đi theo cô ấy ra ngoài.

“Bố, bố còn nhớ ba tháng trước bố đưa con tới cơ quan bí mật đó ở nước S không?”

“Đúng đúng, số hiệu đó bố còn nhớ không? 42492702S? Không có gì không có gì, con chỉ hỏi thôi, vâng được, bye bye.”

“Thịnh Hạ, Thịnh Hạ.” Diêu Tẩm quay người gào to lên, “Đây là số hiệu của cơ quan đó.”

“Cơ quan gì?”

“Là một cơ quan bảo quản vật phẩm có tính riêng tư rất tốt, hình như bố mình đi lấy đồ của ông nội mình… đã gửi vài năm. Tất cả hòm đều là bắt đầu từ 42492. Mình hiếu kỳ hỏi, nhân viên nói đây là sinh nhật của người sáng lập và vợ ông ấy, còn kể cho mình câu chuyện họ lập ra nơi này, đặc biệt cảm động, cho nên mình nhớ rất rõ. S đó là viết tắt của bí mật, tên cơ quan của họ tên là Bí Mật.”

“Tiểu Diêu Tẩm, cậu coi như có chút hữu dụng.” Thời Sênh cười vỗ đầu Diêu Tẩm.

“A, có thể giúp cậu thì tốt.” Diêu Tẩm gãi gãi đầu.

……

Thời Sênh bay tới nước S tìm tới cơ quan đó, quả nhiên giống như lời Diêu Tẩm nói.

Chỉ là mật mã gửi đồ cần Thời Sênh tự nhập, chỉ có 4 lần cơ hội.

Thời Sênh ôm lấy tâm thế thử nhập ngày sinh của Nguyên chủ.

Nhưng sai.

Nhập sinh nhật của bố mẹ Nguyên chủ cũng sai.

“Thử 819741.” Úc Tửu nhắc nhở.

Thời Sênh đã quyết định, nếu không mở được, thì chém thẳng, không có bất cứ do dự gì nhập số mà Úc Tửu cho cô.

Không ngờ lại mở được thật.

Thời Sênh nhìn Úc Tửu một cái cổ quái.

Úc Tửu cười nhẹ, “Đây là số hiệu của văn kiện đó, em quên rồi à?”

Thời Sênh ngây ra, số đuôi mã hợp đồng mua bán đất đó.

Thứ bố mẹ Thịnh Hạ để lại rất nhiều, đều là liên quan tới mảnh đất đó.

Hợp đồng mua bán đã đi hết trình tự, và tài liệu chuẩn bị giao cho quốc gia.

Còn có ảnh… ảnh kim cương.

Đó là một hang động sâu tự nhiên, có lẽ là khi vỏ trái đất vận động hình thành, loáng thoáng có thể nhìn thấy thứ sáng choang.

Quan trọng nhất là bên trong có một video, là video Dương Hoài Nhân đàm phán với họ.

Những thứ này có lẽ họ muốn giao cho quốc gia, nhưng còn chưa kịp làm, đã bị Dương Hoài Nhân truy sát.

Chỉ có thể lưu trữ ở đây.

Trên máy bay về nước, Thời Sênh tựa vào Úc Tửu, nhìn tầng tầng mây trắng bên ngoài, “Anh nói họ có ngốc không?”

Cần gì chứ?

Để giao những thứ này cho quốc gia, tới mạng cũng không cần nữa.

Úc Tửu vuốt vuốt tóc của Thời Sênh, “Không phải ngốc, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, bóng tối và ánh sáng mỗi cái chiếm một bên, có người thích bóng tối, có người thích ánh sáng. Bố mẹ chúng ta chỉ là thích ánh sáng, cho nên cán cân của họ nghiêng về ánh sáng.”

“Vẫn là ngốc.” Thời Sênh yếu ớt nói: “Vậy anh thích ánh sáng hay bóng tối.”

Úc Tửu nhìn về phía xa, ánh mắt dịu dàng hiền từ, “Em ở đâu, ở đó chính là ánh sáng. Em là ánh sáng duy nhất của anh.”

Thời Sênh cảm giác tim đập hơi nhanh.

Càng ngày càng biết dụ người.

Cô lại gần Úc Tửu hôn một cái, không nói chuyện.

Chỉ như vậy cũng tốt.

Ít nhất còn có anh, cùng cô tiến bước trong bóng tối.

Xuống máy bay, Úc Tửu bảo vệ Thời Sênh đi ra từ thông đạo.

Ngoài sân bay người của Úc Tửu đã đợi sẵn. Thời Sênh vừa ngồi lên xe, một bóng người xinh đẹp từ phía sau xe vòng tới.

“Úc Tửu.”

Người Úc Tửu khựng lại, anh từ từ quay đầu nhìn, mày hơi nhíu.

Người tới là con gái, con lai, dùng hai chữ để hình dung, dễ thương.

Cô ta bị người đàn ông mặc vest chặn bên ngoài, ai oán bất lực nhìn anh, “Úc Tửu…”

Thời Sênh không hiểu ra sao nhìn Úc Tửu, cô gái này là ai đây?

“Em về trước.” Úc Tửu khom người chạm vào trán Thời Sênh, “Anh rất nhanh sẽ trở lại.”

Thời Sênh kéo khoé môi cười một cái, “Nếu anh dám làm gì có lỗi với em, chúng ta sẽ cùng chết đấy.”

Thời Sênh đẩy anh ra ngoài, dặn dò người phía trước lái xe.

Đội xe rất nhanh biến mất trong tầm mắt Úc Tửu, anh cong môi cười, khi ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, lại là một khuôn mặt lạnh nhạt, “Cô đến tìm tôi làm gì.”

“Cô ấy chính là người anh chấp nhận sao?”

“Đúng.”



Trên tay Thời Sênh lúc này đã có đủ chứng cứ, trước đây cô còn muốn lén lút giải quyết Dương Hoài Nhân.

Ai ngờ người của ông ta tìm cái chết, làm liên luỵ tới Diêu Tẩm.

Dương Hoài Nhân một tay che trời, nhưng ông ta cũng có chỗ không quản được.

Thời Sênh đóng gói chứng cứ, gửi một bộ đầy đủ cho các báo chí đài truyền hình lớn.

Luôn có một vài tờ báo đài truyền hình không sợ chết.

Rất nhanh tin tức về Dương Hoài Nhân tham ô nhận hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, cưỡng bức người ta làm chuyện xấu được đưa lên báo.

Tội ác của Dương Hoài Nhân mọi người đều biết tỏng trong bụng, nhưng vì không có chứng cứ, không bắt được điểm yếu, người bên trên luôn không có hành động gì.

Giờ những thứ này vừa xuất hiện, bên trên lập tức nhân cơ hội dừng chức vụ của Dương Hoài Nhân.

Vì ảnh hưởng rất ác liệt, bên trên đã phái tổ chuyên án tiến hành tra rõ Dương Hoài Nhân.

Thời Sênh cung cấp cho họ không ít thông tin hữu dụng, để báo đáp, cho Thời Sênh gặp mặt Dương Hoài Nhân một lần.

Dương Hoài Nhân rất giống Dương Hoài Lễ, nhưng gương mặt già nua hơn một chút, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy là dễ gần, không thể khiến người ta cảm thấy ông ta là một người xấu.

Hai người ngồi đối diện nhau, trên tay Dương Hoài Nhân còn mang theo còng tay.

“Cả đời này của ta lại bị huỷ trong tay một con nhóc con.” Dương Hoài Nhân khá cảm thán nói, không có bất cứ sự phẫn nộ và không cam tâm nào.

“Huỷ trong tay tôi là vinh hạnh của ông.” Thời Sênh cong môi cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh không nổi một chút gợn sóng, “Dương Hoài Nhân, năm đó người cáo mật cho ông là ai?”

“Cáo mật?” Dương Hoài Nhân nghi hoặc một chút, sau đó hiểu ra, “Cô nói là ai nói cho ta thông tin về mảnh đất đó phải không? Là Thịnh Dương, trên danh nghĩa, cô còn phải gọi ông ta một tiếng chú.”

Dương Hoài Nhân có lẽ biết mình không có cơ hội lật người, có thể kéo ai xuống thì kéo người đó.

Có một loại người, từ khi anh ta làm việc xấu đã chuẩn bị sẵn nghênh đón kết cục của mình.

Dương Hoài Nhân chính là người như vậy.

Thời Sênh từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, dường như đối với cô mà nói người cáo mật đó là ai cũng không quan trọng.

“Chúc ông sống trong tù vui vẻ.” Thời Sênh gõ gõ mặt bàn, cười đứng lên rời khỏi.

Sự kiện của Dương Hoài Nhân cực kỳ ác liệt, tham ô đã đành, lại còn ép người ta làm việc xấu, sinh viên bị ức hiếp cho tới lúc này mới dám đứng ra tố cáo những lão cán bộ cao cấp họ từng hầu hạ.

Hết loạt người này tới loạt người khác đi xuống.

Cả quan trường lòng người hoang mang.