Boss Là Nữ Phụ

Chương 1775: Đại thần nghiện game (32)




Hai người còn lại bị nụ cười của Thời Sênh làm cho hãi hùng khiếp vía.

Nếu một tiếng trước có người nói rằng bọn họ sẽ bị một nụ cười của một bé gái dọa cho tè ra quần thì nhất định bọn họ sẽ cười vào mặt đối phương.

“Đi... đi, đi mau.”

Đây còn là trẻ con sao?

Quả thực là ác ma chui từ địa ngục ra mà.

“Chị... Ưm ưm ưm...” Diêu Họa bị người ta bịt miệng lại. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, biến mất trên hành lang.

Thượng Thư bò dậy từ mặt đất, vỗ cái áo hơi nhàu nhĩ, đóng cửa phòng lại, sau đó nhặt điện thoại rơi ở dưới đất lên: “Cậu Ba, cô chủ lại giết người rồi.”

Không biết Dư Quý nói gì, Thượng Thư chỉ vâng hai tiếng rồi cúp máy.

“Cô chủ, mau giấu thanh kiếm đó đi.” Thượng Thư rất thắc mắc, rốt cuộc cô chủ giấu kiếm ở đâu chứ?

Thời Sênh đảo cổ tay, thiết kiếm liền bất mất trước mặt ông ta.

Thượng Thư: “...” Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải?

Nhất định là chưa tỉnh ngủ rồi, chứ không tại sao ông ta lại thấy một thanh kiếm tự nhiên biến mất trong không khí thế được.

Dù Thượng Thư tự thôi miên mình thế nào thì cũng không thể phủ nhận được rằng thanh kiếm kia biến mất trong không khí, cũng giống như ông ta chẳng biết cô lấy ở đâu ra thanh kiếm đó ấy.

Thời Sênh ôm máy tính tiếp tục chơi, hoàn toàn không quan tâm tới thi thể trong phòng.

Dư Quý nhanh chóng đi lên, đi theo còn có Tam hoàng tử và Cố tổng đón ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì khá kinh ngạc.

Dư Quý đi nhanh tới gần Thời Sênh, tầm mắt quét qua người cô như máy chụp X-quang vậy.

“Em không sao.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn.

Dư Quý kéo cô vào lòng, khuôn ngực rắn chắc, tiếng tim đập rất nhanh, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Thời Sênh thò tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng vỗ về.

“Khụ, ngài Cố, mau xử lý hai cái xác kia đi.” Tam hoàng tử chỉ thi thể trên đất, hiện tại người biết cũng chưa nhiều, chút nữa mà có người đi lên, nhìn thấy lại tạo ra sợ hãi và khủng hoảng.

Lúc này Cố tổng mới hoàn hồn, vội vàng gọi điện thoại cho người xử lý thi thể.

Đúng lúc này, có người khẽ nói bên tai Cố tổng mấy câu, sắc mặt Cố tổng hơi thay đổi, ông ta nhìn về phía Thượng Thư ở trong phòng: “Xin hỏi trợ lý Thượng, vừa rồi lúc anh giao thủ với những kẻ đó, có thấy bọn họ ôm một đứa trẻ theo không?”

Cố tổng hoàn toàn không nghĩ những người chết này có liên quan gì tới Thời Sênh, dù sao thì đó vẫn là một đứa trẻ.

Thượng Thư nhíu mày, nhìn về phía Thời Sênh hoàn toàn bị Dư Quý ôm trong lòng, trầm ngâm một chút rồi đáp: “Có thấy.”

Cố tổng tỏ ra vui vẻ: “Không biết đứa bé kia đâu rồi?”

“Không rõ lắm, tôi chỉ lo cho cô chủ nhà tôi.”

Sự vui vẻ của Cố tổng lại lập tức biến mất, phân phó người phía sau, “Đi xem camera theo dõi các nơi, nhất định phải tìm thấy người.”

Camera trong biệt thự đều đặt ở mấy khu vực công cộng, cũng may là có thể theo dõi hết toàn bộ xung quanh, không có góc chết, vì thế từ camera, bọn họ có thể nhìn thấy hai người bế một đứa trẻ ra ngoài từ cửa sổ và biến mất trong màn đêm.

Nhưng những người đó là ai thì hoàn toàn không biết.

Diêu Họa là người mất tích, Dư Diệu cực kỳ tức giận. Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cuối cùng lại biến thành cái dạng này, Cố tổng cực kỳ buồn bực.

Cố tổng kết thúc yến hội sớm và tiễn khách khứa ra về.

Dư Quý vẫn luôn ôm chặt Thời Sênh. Dường như hắn sợ mình buông lỏng tay ra thì Thời Sênh sẽ xảy ra chuyện vậy.

Thời Sênh ngồi trong lòng hắn chơi game, hoàn toàn không cảm giác được tràng cảnh đang vô cùng khẩn trương.

“Cậu Ba.” Thượng Thư đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên mặt cũng được xử lý, cung kính đứng trước mặt Dư Quý.

“Là ai?” Giọng Dư Quý rất lạnh, mang theo mấy phần tàn nhẫn.

“Cậu Ba, hình như không phải bọn họ nhằm vào cô chủ.” Thượng Thư nói, “Người bọn họ bắt là em gái song sinh Diêu Họa của cô chủ. Thấy cô chủ giống Diêu Họa nên nổi tâm tư muốn bắt cô ấy luôn.”

Dư Quý nheo mắt: “Điều tra cho ra.”

“Vâng.”

Thượng Thư rời khỏi phòng, vừa lúc gặp được Dư Diệu dẫn người tới.

Không đợi Thượng Thư lên tiếng, Dư Diệu đã đẩy ông ta ra rồi xông vào phòng, “Chú Ba.”

Ánh mắt hắn dừng trên người Thời Sênh: “Chú Ba, cháu có lời muốn nói với chú.”

“Chúng ta chẳng có gì để nói.” Trong đáy mắt Dư Quý là một tầng khói mù, “Chuyện hôm nay, vì người của cháu mà xảy ra, chuyện này chú sẽ tính với cháu.”

“Chú Ba, chú không muốn cháu công bố cho thiên hạ thấy cái này thì phải nghe cháu nói.” Dư Diệu đưa điện thoại di động ra cho Dư Quý, không có âm thanh, chỉ có Dư Quý và Thời Sênh nhìn thấy nội dung ở bên trong.

Thời Sênh khép máy tính lại, nhảy từ trên người Dư Quý xuống, “Anh muốn dùng cái này để đe dọa tôi hay đe dọa Dư Quý thế?”

“Tôi không muốn đe dọa ai cả, chỉ muốn mời chú Ba giúp một chút.” Dư Diệu thu lại điện thoại.

“Mời hỗ trợ cũng không phải mời như thế đâu.” Thời Sênh nhìn Dư Diệu cười như không cười.

“Diêu Diệp, cô ấy là em gái của cô.” Trong đáy mắt Dư Diệu nảy lên lửa giận, “Cô trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta bắt đi như thế sao?”

“Lúc trước tôi cũng trơ mắt nhìn nó bị anh dẫn đi đấy.” Thời Sênh nhún vai, “Nếu không phải tôi lớn mạng thì giờ đã chết, chết trong tay thằng em trai thân yêu kia của anh rồi.”

Ánh mắt Dư Diệu trầm xuống.

Thời Sênh tiếp tục nói: “Dù anh có đăng video lên cho thiên hạ xem thì tôi cũng chả sợ đâu, cũng chỉ là giết mấy người thôi mà, coi như tự vệ đi.”

“Diêu Diệp, cô không hiểu.” Dư Diệu cười lạnh, “Một khi video này bị đăng lên, cô sẽ bị vô số người tranh đoạt, bọn họ không chiếm được cô thì sẽ hủy diệt cô.”

Thanh kiếm đột nhiên xuất hiện kia, người thường thích xem náo nhiệt, sẽ có những người phát hiện ra sự khác thường. Dù không ai biết nguyên nhân là gì thì cũng sẽ có người tình nguyện bỏ tiền ra cướp lấy cô, mang về nghiên cứu.

“Thì sao chứ?” Thời Sênh xoay người, trong thân thể nhỏ nhắn chứa đựng một linh hồn mạnh mẽ, tự tin và kiêu ngạo toát ra từ trên người cô cực kỳ nhuần nhuyễn, “Với mấy kẻ đó mà còn không đối phó được thì quá uổng phí sống bao nhiêu năm như thế rồi.”

“Chú Ba.” Dư Diệu chuyển cái nhìn về phía Dư Quý, “Chú cũng nghĩ như thế à?”

Dư Quý hỏi: “Cháu muốn gì?”

Dư Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Cổ phần danh nghĩa của chú ở Âu Viễn.”

Người bắt cóc Diêu Họa muốn hắn đổi bằng cổ phần của Âu Viễn. Cổ phần của Âu Viễn một năm trước đã bị Dư Quý lấy đi, nhưng những người bên ngoài vẫn tưởng còn trong tay hắn.

May mắn là hắn có đặt máy theo dõi trên người Diêu Họa nên vừa lúc quay được hình ảnh Thời Sênh giết người, nếu không hắn không biết phải làm sao để lấy lại cổ phần của Âu Viễn từ tay chú Ba nhà mình.

Dư Quý im lặng.

Thời Sênh nháy mắt cho Thượng Thư.

Thượng Thư ngẩn ra không hiểu, có ý gì thế?

Thời Sênh tiếp tục nháy mắt.

Thượng Thư xòe tay, cô nói cái gì cơ?

“Đóng cửa!” Đóng cửa đánh chó, chưa làm bao giờ à?

Người không ăn ý thì quả nhiên không thể giao lưu bằng ánh mắt được.

Thượng Thư ồ một tiếng rồi lập tức quay người đi đóng cửa. Người của Dư Diệu liền tiến lên ngăn cản. Một mình Thượng Thư sao có thể đối đầu được với nhiều người như thế chứ.

Thời Sênh nhanh chóng đi qua, thiết kiếm vung lên, mũi kiếm sắc bén tản ra khí lạnh quỷ dị, xẹt qua không khí, không khí như có thể kết thành sương lạnh làm cho người ta kinh hãi, thân thể không ngừng lùi về sau theo phản xạ có điều kiện với nguy hiểm.

Cửa phòng đóng “rầm” lại trước cửa bọn họ, chờ đến khi bọn họ xông lên tông cửa thì lại bị một lực lượng kỳ quái đánh bay ra, không có cách nào tiếp cận cửa phòng nữa.