Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 727: Cô muốn cái gì tôi đều có thể cho côết tên của cô ấy, tôi không biết gì về cô ấy cả




<!--StartFragment--><[email protected]> Chương 727 Cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô

Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, ông ta biết rằng cô chắc chắn đã biết, thậm chí ông ta còn đoán được, người mà ông ta ẩn giấu trong tim bao nhiêu năm có lẽ là mẹ của cô, nhưng… ông ta… không dám hỏi.

Yến Thanh Ti có gương mặt giống y hệt người con gái ông ta yêu, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Cô ta sẽ không dễ dàng nói cho ông ta biết như vậy đâu.

Nhưng không sao, ông ta đã chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, ông ta không để ý vài phút vài giây này.

Du Dực trầm mặc không nói, tháo cái đồng hồ đeo trên tay trái ra, chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn và hạt Thiên Châu trên cổ, nói: “Tiếp tục đi, nếu tôi thắng, cô vẫn phải trả lời tôi một vấn đề.”

Yến Thanh Ti nhìn ba thứ đó, cái nào cũng là đồ tốt, một khi đàn ông đã xa xỉ thì còn đáng sợ hơn cả phụ nữ, đích xác như vậy. Không nói cái khác, chỉ riêng hạt Thiên Châu mà Du Dực đeo trên cổ thôi cũng đã là vô giá rồi, chậc, quả nhiên là phong thái của những kẻ lắm tiền.

Yến Thanh Ti gật đầu: “Được thôi.”

Cô chỉ vào hạt Thiên Châu quay sang nói với Nhạc Thính Phong, “Em muốn cái kia.”

Nhạc Thính Phong ấn nhẹ lên trán cô, yêu chiều nói: “Không vấn đề gì.”

Quý Miên Miên ngồi bên cạnh vừa ăn vừa xem, cái loại thần kinh thô như cô còn cảm giác được giữa ba người này có gì đó lạ lạ, Tiểu Từ cả quá trình thì tự coi mình không khí.

Sau đó…

Mãi cho đến khi máy bay thông báo sắp sửa đến địa điểm hạ cánh, Du Dực vẫn không thắng thêm được lần nào.

Khoé môi Yến Thanh Ti vẫn giữ nụ cười mỉm đó, viên Thiên Châu của Du Dực đã vào tay cô, cô ngồi nghịch nghịch nó, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ. Chỉ có Nhạc Thính Phong mới biết, chỉ sợ tâm tình của Yến Thanh Ti bây giờ đang rất tồi tệ.

Sau một đoạn trượt trên đường băng ngắn ngủi, cuối cùng máy bay cũng dừng lại. Qua một lúc sau, cửa khoang đã được mở ra, bây giờ có thể xuống máy bay được rồi.

Nhạc Thính Phong cởi dây an toàn ra cho Yến Thanh Ti: “Đi nào, nên về nhà rồi. Anh đã nói với mẹ, chắc bây giờ mẹ đã nấu xong cơm rồi đấy.”

Yến Thanh Ti đứng dậy nói với Du Dực đã khôi phục lại sự bình tĩnh: “Xin lỗi Du tiên sinh, ông đã không còn gì để thua nữa rồi. Chuyến hành trình này tôi cảm thấy rất vui vẻ, cảm ơn viên Thiên Châu này của ông, tôi rất thích nó. Lần sau nếu còn cơ hội sẽ đánh bài với ông nữa…”

Nhạc Thính Phong quẳng cái đồng hồ và chuỗi tràng hạt cho Tiểu Từ, nói với Du Dực: “Đa tạ.”

Rồi anh ôm Yến Thanh Ti bước ra khỏi khoang máy bay, để lại Du Dực ngồi lại đó một mình.

Du Dực đứng dậy sửa sang lại quần áo, trong hành lang ông ta gọi Yến Thanh Ti.

“Xin lỗi, tôi vẫn hy vọng cô có thể nói cho tôi biết tin tức về cô ấy, điều này rất quan trọng với tôi. Tôi có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì của cô, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô.”

Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong thản nhiên lạnh lùng nói: “Không cần thiết, cô ấy muốn có cái gì đã có tôi cho cô ấy, không cần đến ông. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tự tôi sẽ nuôi cô ấy.”

Anh ghét nhất là khi có người nói với Yến Thanh Ti: Chỉ cần cô muốn, tôi có thể cho cô.

Đây rõ ràng là lời thoại của anh, của anh đấy!

Dám cướp lời thoại của anh à?

Anh nuôi người phụ nữ của anh, không cần bất kì ai nhúng tay vào.

Du Dực vẫn nói: “Cô Yến, tôi đã tìm cô ấy rất nhiều năm, tôi đã từng cho rằng cô ấy đã chết rồi, nhưng sự xuất hiện của cô lại khơi dậy niềm hy vọng trong tôi một lần nữa. Cô nhất định biết cô ấy, tôi có thể làm bất cứ giao dịch nào với cô, xin cô nói cho tôi biết, tôi nhất định phải biết cô ấy đang ở đâu?”

“Tại sao tôi phải nói cho ông biết? Ông muốn biết thì tôi phải nói à, dựa vào cái gì thế?”

Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong đi, nhưng bước được hai bước, cô đứng lại, quay đầu châm chọc một câu: “Ngay cả tên của người ta mà ông còn không biết, thế mà còn canh cánh trong lòng, nhớ nhung bao nhiêu năm, còn bày ra cái vẻ thâm tình trước mặt tôi, định lừa ai đấy? Tôi biết, nhưng tôi không muốn nói cho ông đấy, muốn biết thì tự đi mà điều tra!”

Cô cười lạnh một tiếng: “Xem xem những năm này, ông đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ đặc sắc.” <!--EndFragment-->