Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 376: Nhạc ma ma phát uy




Nụ cười châm biếm trên mặt Yến Thanh Ti chậm rã tán đi.

Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa, Hạ Lan Phương Niên cũng đã cứu cô, thôi cho qua...

Nhạc phu nhân bỗng giơ tay niết mặt Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti, hung ác nói: " Hai đứa này có gì hay ho mà nhìn, ăn cơm mà nhìn mấy thứ bẩn thỉu như thế cũng không sợ mắc ói à, không ăn hết thì mai không cho ăn nữa."

Cả người Hạ Lan phu nhân run lên,  trước đây đấu với Nhạc phu nhân chỉ có bà là chiếm thế thượng phong, không có việc gì cũng thích dẫm chân lên đầu Nhạc phu nhân hai cái.

Khi ức hiếp một người đã thành một thói quen, bỗng có một ngày người bị ức hiếp đột nhiên vùng dậy, người kia chắc chắn sẽ cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Yến Thanh Ti lập tức ngẩng đầu lên, cười ngọt nhào trả lời Nhạc phu nhân: "Bác nấu cơm ngon lắm đó."

Không biết từ lúc nào mà Yến Thanh Ti đã cực kì thích cảm giác được gần gũi Nhạc phu nhân, lúc nói chuyện với bà, hai mắt thì tỏa sáng, giọng nói thì mềm nhẹ nũng nịu, không còn vẻ cứng cỏi gai góc như mọi ngày. Giống y như một cô gái nhỏ nhà bên khi ăn cơm, hai má phúng pha phúng phính khiến hai tay của Nhạc phu nhân ngứa ngày chỉ muốn niết má cô vài cái.

Nhạc phu nhân chà xát ngón tay rồi xoa xoa đầu cô: "Thế thì ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì nói với bác, mai bác làm cho cháu."

Nếu như trước kia thì Yến Thanh Ti nhất định sẽ nói: Không cần phải phiền phức thế đâu, hay là: Tôi không kén ăn, cái gì cũng được.

Nhưng hôm nay, Yến Thanh Ti lại nói: "Thực ra thì, cháu thích ăn đồ ngọt."

Nhạc Thính Phong xen mồm vào: "Mẹ, con thích ăn thịt."

Nhạc phu nhân giơ tay đẩy Nhạc Thính Phong sang một bên.

Nhạc Thính Phong ngồi nhìn hai người trò truyện một cách hăng say mà không cách nào chen chân vào được, có cảm giác.... giống như bị vứt bỏ.

Nhưng, khóe môi của anh lại cong cong lên cho thấy tâm tình đang rất tốt.

Ăn cơm xong, Nhạc Thính Phong kêu Nhạc phu nhân về trước, trời cũng đã tối rồi, bọn họ không cần người ở lại chăm sóc.

Nhạc phu nhân không đi, ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn Hạ Lan phu nhân, hừ... Lúc này bà mà đi chẳng lẽ lại để con khốn Trương Tố Nhã ở lại đây sao? Bà cũng đâu có ngốc như thế.

Hạ Lan phu nhân muốn đổi phòng bệnh nhưng Hạ Lan Phương Niên không đồng ý.

"Mẹ, mẹ về đi, mẹ cũng thấy rồi đấy, con không sao, chỉ bị thương một chút ngoài da thôi, không đáng lo, mẹ mang Tú Tú về đi."

"Con..."

Hạ Lan Tú Sắc thấy mẹ mình lại sắp bão nổ liền vội vàng nói: "Mẹ, không cần tức, con thấy anh hai cũng không sao hết, để anh ấy ở lại nghỉ ngơi chúng ta đi về thôi, ngày mai lại đến."

Hai mắt Hạ Lan phu nhân đảo qua Yến Thanh Ti, nghiêm mặt, chua ngoa nói: "Phương Niên, con cũng biết, với thân phận của con cho dù con có muốn mẹ cũng không bao giờ để cô ta bước chân vào nhà Hạ Lan nửa bước, hạ đẳng chính là hạ đẳng cho dù có khoác trang phục hoa lệ vào cũng không thể nào che giấu được bản năng thấp hèn của cô ta, dòng máu tôn quý của Hạ Lan gia không thể để cô ta vấy bẩn được."

Yến Thanh Ti nắm lấy tay của Nhạc phu nhân nói: "Bác gái, bác xem có một số người đúng là đáng buồn cười, chẳng biết họ lấy đâu ra tự tin mà cứ mở miệng ra là tự nhận mình là cao quý, cũng không biết nhìn lại xem nhà họ có bao nhiêu hỗn loạn, cắm lông gà lên người liền nghĩ mình đúng là phượng hoàng."

Nhạc phu nhân trợn mắt xem thường: "Còn không phải sao, sống như một kẻ hề còn suốt ngày vênh váo tự đắc, nhưng thật ra thì còn không bằng một con gà mái."

Hai hàm răng của Hạ Lan phu nhân cắn chặt vào nhau như sắp vỡ đến nơi: "Tô Ngưng Mi bà đừng quá đáng!"

Nhạc phu nhân khẽ nhún vai là ra vẻ vô tội: "Tôi nói bà sao? Chưa chi đã nhận vơ lấy? Mà tôi quá đáng đấy thì làm sao? Mất hứng? Mất hứng thì cũng tự mình chịu lấy!"