Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 358: Rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể học được cách ỷ lại vào tôi




Nhạc Thính Phong quấn quýt lấy cô một hồi trên giường rồi mới dậy đánh răng rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng Nhạc Thính Phong mang đến, Yến Thanh Ti nói: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Nhạc Thính Phong kể cho Yến Thanh Ti nghe về nhà họ Diệp: “Hôm nay Diệp Linh Chi được bảo lãnh thành công, được thả ra khỏi trại tạm giam, nhà họ Diệp nhất định sẽ đến đón bà ta, từ xưa đến nay danh tiếng nhà họ Diệp đều không tốt, những gia tộc đứng đắn có lịch sử lâu đời của Lạc thành này đều không muốn dính dáng gì nhiều đến nhà họ Diệp, hồi trước thì sợ cái thế xã hội đen của bọn họ giờ họ đã tẩy trắng, làm về xuất nhập khẩu, miễn cưỡng có thể tính làm ăn trong sạch.

Khi Nhạc Thính Phong nói về nhà họ Diệp, Yến Thanh Ti rõ ràng nhận thấy sự khinh thường trong giọng nói của anh, xem ra anh đúng là rất coi thường người nhà họ Diệp.

“Người nắm quyền trong nhà họ Diệp bây giờ là anh họ của Diệp Linh Chi, Diệp gia con cháu rất nhiều nhưng lại kém cỏi, cha của Diệp Linh Chi vẫn còn nhưng mẹ thì đã mất, có một người em trai, mấy năm về trước có liên quan đến một vụ án hình sự nên đã trốn ra nước ngoài, đến nay vẫn chưa về, cha của bà ta bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Diệp, tính ra thì bà ta đã chẳng còn chút thể diện nào trong nhà họ Diệp hết.”

“Nhưng…điều đó không có nghĩa là có thể tuỳ tiện xử lý Diệp Linh Chi được, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hơn nữa, giờ Diệp gia có một…” nửa câu sau Nhạc Thính Phong do dự một hồi vẫn không nói ra.

Yến Thanh Ti tò mò: “Có gì cơ?”

Nhạc Thính Phong xoa đầu cô: “Không có gì, chắc em sẽ không tiếp xúc đến người này đâu.”

Yến Thanh Ti ở trong nhà họ Yến bao nhiêu năm nhưng cô chưa một lần đặt chân đến nhà họ Diệp, ngay cả tết nhất, Diệp Linh Chi cũng chỉ đưa hai chị em Yến Minh Châu đi, chưa bao giờ đưa cô đến nhà họ Diệp, Diệp gia cũng chẳng bao giờ đến nhà họ Yến, cho nên cô cũng không biết rõ nhà họ Diệp cho lắm.

Hôm nay cô đi gặp Diệp Linh Chi, để đề phòng Yến Tùng Nam lôi kéo được Diệp Linh Chi, cô nhất định phải tách bọn họ ra bằng được, không thể để hai người bọn họ hoà hợp, bằng không sẽ rất khó đối phó.

Xe dừng lại trước cửa trại tạm giam, Yến Thanh Ti vừa nhìn đã thấy một chiếc Bentley đen bóng, yên lặng đỗ ở đó, dưới ánh mặt trời, nó ánh lên sự lạnh lẽo của kim loại.

Nhạc Thính Phong nói: “Chắc đây là xe của nhà họ Diệp.”

Cửa trại tạm giam mở rộng, Yến Thanh Ti nhìn thấy Diệp Linh Chi tiều tuỵ đi ra ngoài, cô mở cửa bước xuống xe, Nhạc Thính Phong nói: “Tôi đi cùng với em.”

Yến Thanh Ti cản anh lại: “Không, anh đợi tôi ở đây, tôi đi một mình, có một vài chuyện tôi muốn một mình nói với bà ta, tôi biết anh muốn giúp tôi, tôi cũng cám ơn anh, nhưng…có những việc, tôi muốn tự mình làm.”

Nhạc Thính Phong cau mày: “Em…rốt cuộc là đến bao giờ em mới có thể học được cách dựa vào tôi?”

“Có lẽ…”

Chắc sẽ có một ngày như thế, nhưng bây giờ vẫn không được, cô vẫn không dám.

Nhạc Thính Phong túm lấy cổ tay Yến Thanh Ti: “Đừng đi xa, chỉ ở trong tầm quan sát của tôi thôi.”

Yến Thanh Ti gật đầu, cô mở cửa xuống xe.

Hôm nay Yến Thanh Ti ăn mặt rất giản dị, một cái váy liền không tay, cánh tay trắng trẻo, đôi chân thẳng tắp thon dài, yêu kiều xinh đẹp, dù cho cô có mặc quần áo tuỳ tiện đến mấy cũng đẹp như đang mặc quần áo hàng hiệu trên người, cô quả thật có khả năng như thế, lúc cô bước đi khoé môi cong lên còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.

Yến Thanh Ti đi thẳng đến trước mặt Diệp Linh Chi, “Lâu rồi không gặp.”

Tay của Diệp Linh Chi đang chuẩn bị mở cửa chiếc Bentley nhìn thấy Yến Thanh Ti như thể ăn phải thuốc nổ, gào thét lên: “Con đĩ đê tiện, mày vẫn còn dám gặp tao à, xem tao có xé rách cái bản mặt mày ra không…”

Yến Thanh Ti giơ tay lên cản lại cánh tay của Diệp Linh Chi: “Vừa mới ra khỏi trại tạm giam, không muốn quay vào thì tôi khuyên bà nên im mồm đi.”