Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1298: Người muốn hại tôi đều sẽ phải chịu kết cục rất thảm




Yến Thanh Ti đau khắp cổ và mặt, đầu cũng choáng váng, nhưng không thể thua khí thế được. Cô châm biếm: “Anh thật sự là… ngu ngốc… không cứu nổi.”

Xe phía sau lại không nể nang gì mà húc một cái nữa, thiếu điều tưởng xe hủy người toi. Nhưng đúng lúc này, Yến Thanh Ti nhìn thấy phía sau lại có thêm mấy chiếc xe nữa.

Xe chạy rất nhanh, không bao lâu sau liền áp sát xe của Tằng Niệm Nhân.

Hai chiếc xe vòng lên đằng trước chặn đầu, ép xe giảm tốc.

Tất cả bao vây xe của Tằng Niệm Nhân lại, làm hắn không có đường nào chạy trốn.

Ngự Trì ở trong xe nói bộ đàm: “Phải ép xe đó ngừng lại, nhất định phải giữ an toàn cho tiểu thư.”

Mấy chiếc xe nhanh chóng thu hẹp vòng vây, chỉ một lát sau đã thành công buộc xe của Tằng Niệm Nhân ngừng lại.

Xe dừng, Tằng Niệm Nhân run rẩy cầm dao đặt lên cổ Yến Thanh Ti.

Âm thanh của Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, anh trốn không được đâu. Con người tôi luôn rất đỏ. Người muốn hại tới tôi đều luôn chết rất thảm… Tôi rất chờ mong nhìn xem kết cục của anh đấy. Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.”

Tằng Niệm Nhân giơ tay tát Yến Thanh Ti một cái: “Dù tao không có kết cục tốt thì cũng phải kéo mày chết cùng.”

Yến Thanh Ti cảm thấy đầu rất nặng, trước mắt tối sầm, nhưng trong lòng cô vẫn đang không ngừng tính toán làm sao để thoát khốn, làm sao để giết chết tên khốn Tằng Niệm Nhân này?

Yến Thanh Ti cười nói: “Lời này nghe quen lắm, người nói câu này cũng không chỉ có mình anh, nhưng tới giờ tôi vẫn cứ sống tốt đấy thôi. Mà những người nói câu này đều đã xuống địa ngục hết rồi. Biết một người trong bọn họ gần đây nhất chết thế nào không? Lúc bà ta chết cả người bị khoét rất nhiều miếng thịt, không có chỗ nào trên người lành lặn cả. Mỗi ngày tôi chỉ cắt trên người bà ta một đao, sau đó bảo bác sĩ khâu vết thương lại, còn không được dùng thuốc gây tê. Ngày qua ngày, tôi không cho bà ta chết… Cuối cùng bà ta chịu không được phải nhảy lầu. Người này chắc anh cũng biết đấy. Người này chính là người trước đây có chút huyên náo… Hạ Như Sương.”

Yến Thanh Ti nói rất thản nhiên như nói chuyện phiếm vậy, nét tươi cười trên mặt cô làm Tằng Niệm Nhân phát run.

Tay Tằng Niệm Nhân không ngừng run rẩy. Chuyện về Hạ Như Sương hắn đã từng nghe được một ít, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, gia đình bọn họ ở tầng trên của xã hội này nên cũng nghe được không ít chuyện. Chuyện của Hạ Như Sương kỳ thật là do Hạ An Lan tính kế, người bị bắt kia cũng chỉ là kẻ chết thay mà thôi.

Tay Tằng Niệm Nhân không vững, lưỡi dao rạch trên da cổ của Yến Thanh Ti một đường, nhưng chút đau này với cô không là gì cả.

Yến Thanh Ti tiếp tục cười nói: “Anh xem, ngay cả dao anh còn không cầm nổi, anh còn kém Hạ Như Sương nhiều lắm. Tôi nghĩ anh nên cho tôi một dao đi, tốt nhất là cắt trúng mạch máu ấy, để máu phun trào ra, sau đó anh kéo thi thể của tôi ra ngoài, rồi chết trong tay bọn họ… Bị bắn thành tổ ong vò vẽ, đó chính là kết cục tốt nhất của anh. Bằng không, anh chỉ có chết thảm hơn thôi. Tôi có rất nhiều biện pháp còn chưa kịp thí nghiệm trên người của Hạ Như Sương, tôi cảm thấy thử ở trên người anh cũng rất tốt đấy.”

Tầng phòng ngự cuối cùng của Tằng Niệm Nhân đã bị phá tan. “Câm miệng, con khốn… Tao không tin có mày ở trong tay mà bọn chúng còn dám nổ súng.”

Khóe môi Yến Thanh Ti vẫn dính máu, khi cô cười rộ lên nhìn thật đáng sợ.