Cậu đứng trước cửa: “Tô tiểu thư, mời.”
Tô Ngưng Mi bước ra khỏi cửa, tuy mưa đã ngừng, nhưng không khí bên ngoài vẫn hơi lạnh.“Tô tiểu thư, cẩn thận dưới chân, có cần tôi đỡ cô không?”Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”Thư ký bước nhanh đến trước xe, mở cửa xe: “Tô tiểu thư, mời.”Tô Ngưng Mi dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại ngôi nhà mà cô đã sống hai hôm nay, sau này, có thể vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.Ở đây có lần động lòng đầu tiên trong suốt cuộc đời cô, phải đi rồi, trong lòng cô có chút không nỡ.Xe dần dần rời khỏi khu, thư ký ngồi ở ghế phụ phía trước, nói chuyện với Tô Ngưng Mi: “Tô tiểu thư, tôi cảm thấy, chúng ta rất nhanh sẽ có thể gặp lại.”Cậu rất hiểu Hạ An Lan, tác phong hành sự của anh, sẽ không dễ dàng rời xa Tô Ngưng Mi như vậy.Hạ An Lan để mắt, anh sẽ không chủ động đến lấy, mà dùng đủ mọi thủ đoạn, để đối phương tự động rơi vào bẫy của anh.Điểm này, thư ký sẽ không nhắc nhở Tô Ngưng Mi, huống hồ, có nhắc, cũng vô dụng, cô đã tự chui vào rồi!Tô Ngưng Mi nhìn thành phố sau màn mưa, cười nhạt một cái: “Hy vọng thế.”Thành phố này sau một đêm hình như đã biến thành một hòn đảo trên biển, cây cối hai bên đường đã gãy đổ rất nhiều. Công nhân vệ sinh đang quét dọn. Cửa hàng hai bên, chủ tiệm cũng đã mở cửa, đang quét dọn hàng hóa, quét dọn nước bị tràn vào ra ngoài. Trên cột điện, thợ điện của Cục Điện Lực đang sửa lại đường dây. Thành phố này sẽ nhanh chóng trở về dáng vẻ trước đây.Khóe miệng Tô Ngưng Mi hất lên. Cô cũng giống như họ, đều là người sống trong thế giới bình dị này.Đợi cô rời khỏi nơi đây, cô sẽ trở lại với cuộc sống trước đây.Hạ An Lan cũng giống như cơn bão này. Bão đã qua, trong lòng cô để lại một bãi hỗn độn, đợi cô thu dọn xong tâm trạng, vẫn phải tiếp tục sống.Thư ký tiễn Tô Ngưng Mi đến cửa cao tốc, “Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi, sẽ trở về. Chúc cô thượng lộ bình an. Nếu trên đường có xảy ra chuyện gì, cô cứ gọi cho tôi.”“Vậy cậu làm sao để về?”“Sẽ có người đến đón tôi, cô yên tâm.”Tô Ngưng Mi gật đầu: “Được, hôm nay cảm ơn cậu, tạm biệt.”“Tạm biệt... Cái đó, cô còn lời nào muốn chuyển đến thị trưởng không?”Tô Ngưng Mi suy nghĩ, những gì cô có thể nói, chỉ có cảm ơn, nhưng, Hạ An Lan vốn không cần, cô lắc đầu: “Không có gì.”Trong lòng thư ký cảm thấy kỳ lạ, sao lại không có gì? Phải có rất nhiều điều muốn nói mới đúng chứ?Anh muốn hỏi, nhưng lại ngại hỏi, “Vậy... Tạm biệt.”Tô Ngưng Mi vẫy tay với cậu, kéo cửa xe lên.Xe lái vào một cửa thu phí hai đèn xanh, Tô Ngưng Mi quay đầu lại nhìn một cái, thư ký vẫn ở đó, khóe môi cô cong cong lên.Thư ký này của Hạ An Lan, đúng là rất đáng yêu....Thư ký nhìn thấy xe của Tô Ngưng Mi đi xa rồi, mới quay người chạy đến trước một chiếc xe màu đen đậu cách cậu chưa đến 20m.Đó là xe của Phủ Thị Chính, cậu đã nhận ra, chỉ là khi mở cửa, cậu sững người.“Thị Trưởng... ngài, ngài sao lại đích thân đến vậy? Không phải ngài nói… không đến tiễn Tô tiểu thư sao”Nhìn thấy Hạ An Lan, thư ký đứng trước cửa xe không dám nhúc nhích.Hạ An Lan không trả lời cậu: “Cô ấy có nói gì không?”Thư ký lắc đầu: “Không có... Nhưng, khi tôi thấy Tô tiểu thư đi, có chút thất vọng. Tôi có thể thấy được, ngài không tiễn cô ấy, cô ấy rất đau lòng.”Hạ An Lan trầm tư một lúc: “Về thôi.”