Đã quyết tâm phải làm, Hạ An Lan cũng không do dự nhiều, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Tô Ngưng Mi lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh, không thể giống nụ hôn của Tô Ngưng Mi, chỉ đơn thuần chạm một cái, anh muốn nhiều hơn.Anh hôn nhẹ hai cái trước, sau đó, từng chút từng chút dùng sức mút hai môi của cô, khiến đôi môi nhỏ của cô, có một chút nước, hồng lên như một giọt máu.Hạ An Lan hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, tay anh xoa xoa mặt của Tô Ngưng Mi, “Nếu một lát nữa anh không kìm chế được, chỉ mong lúc em tỉnh lại, có thể đừng quá tức giận.”Anh cúi đầu, hôn tiếp, lần này, anh không chỉ hôn ở bên ngoài, trực tiếp cạy môi cô ra, hôn lấy lưỡi cô, nếm thử mùi vị này, quấn lấy cô, lưu luyến, dường như muốn giây phút làm điều này, kéo dài mãi.Hạ An Lan giống như đang thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn, từ từ, từng chút một từ ngoài vào trong, chầm chậm vào sâu hơn, muốn ghi nhớ tất cả mùi hương của cô.Chỉ là việc thân mật như vậy, sẽ phát triển đến mức nào đây, đây không phải là việc Hạ An Lan có thể khống chế.Anh nghĩ chắc vì môi của Tô Ngưng Mi quá ngọt ngào, anh hôn như nghiện vậy, không nỡ rời đi, muốn vào sâu hơn.Cộng thêm hơi thở của anh ngày càng dồn dập, động tác của anh ngày càng điên cuồng, đồng thời, nhiệt độ cơ thể anh cũng tăng nhanh, anh dường như có thể nghe thấy âm thanh máu đang chảy trong huyết quản của mình.Thân là một người đàn ông, đàn ông bình thường, Hạ An Lan hiểu rất rõ sự biến hóa của cơ thể mình. Từng tế bào trong huyết dịch đang kêu gào, chúng đang trở nên điên cuồng, chúng nói với Hạ An Lan, chúng muốn không chỉ là một nụ hôn, mà muốn nhiều hơn.Thời gian của nụ hôn này hơi dài, Tô Ngưng Mi không thở được, vùng vẫy mấy cái, trong giấc mơ cô khẽ rên lên như tiếng chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng, giống như cô đang trăn trở trong lòng vậy, có cảm giác hơi đau, nhưng thấy ngứa ngáy nhiều hơn.Đây giống như trên một đống đồ dễ cháy, ném thêm một đốm lửa nhỏ, có thể bùng cháy trong nháy mắt.Hạ An Lan cảm nhận rõ nét, chút lí trí còn lại của anh, cũng sắp biến mất khỏi cơ thể anh rồi, dục vọng đến từ bản năng thân thể, dường như muốn anh nuốt trọn cô.Cảm giác này với Hạ An Lan mà nói rất xa lạ, vô cùng xa lạ, đây là bản chất mà anh chưa từng thấy qua.Cho dù lúc đại học, từng có một người bạn gái, vào lúc anh dồi dào tinh lực tuổi trẻ phơi phới, anh cũng chưa từng mất khống chế như vậy.Hạ An Lan muốn khống chế bản thân, nhưng nó không đồng ý. Anh đem tất cả việc này đổ lên người Tô Ngưng Mi, chỉ trách do cô quá quyến rũ.Đôi tay và lý trí của anh trong giây phút này đang đấu tranh lẫn nhau. Tay anh đã bắt đầu mở từng chiếc cúc trên áo Tô Ngưng Mi.Cái cúc cuối cùng được mở ra, vừa nhìn đã thấy hết sắc xuân trước ngực Tô Ngưng Mi, trái cổ của Hạ An Lan chuyển động, hô hấp càng dồn dập hơn.Bàn tay xoa xoa làn da mịn màng đó, dường như kèm theo một luồng điện, làm cả người Hạ An Lan nổi hết da gà, lần đầu tiên anh nôn nóng muốn làm một việc như thế, đi chiếm hữu cô gái khiến anh sớm chiều thất thường, khó lòng tự khống chế.Môi của Hạ An Lan, men dọc theo cằm của Tô Ngưng Mi, hôn lên cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở nơi mềm mại nhất.Anh đã chuẩn bị từ bỏ chính mình, cũng chuẩn bị đón tiếp cơn thịnh nộ vào sáng mai của Tô Ngưng Mi.Nhưng, tuyệt đối không ngờ rằng, Tô Ngưng Mi đột nhiên lại mở mắt, hơn nữa còn giống như đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô mở to mắt, đôi mắt trong veo mơ hồ nhìn Hạ An Lan.