Đây là chuyện cô muốn biết nhất, nhưng cô ngại mở miệng hỏi.
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Sao lại cãi nhau chứ, lần này chị phải cảm ơn anh em. Anh ấy rất chiếu cố chị, đối với chị rất tốt, đã cứu chị mấy lần.”Mắt của Nhiếp Thu Sính liền sáng lên, trời ạ, có hy vọng rồi, ngữ khí nhắc đến anh của cô cũng thay đổi rồi.Trong lòng cô đang mừng thầm, nhưng không dám biểu lộ ra, cô cố ý hỏi: “Chị Mi Mi, chị... không giận anh em... nữa à?”Tô Ngưng Mi cầm chặt ống nghe, mặt không kìm được một nụ cười khó xử, cô thấp giọng nói: “Trước đây là chị hẹp hòi, đã hiểu lầm anh ấy. Anh em đúng là một người tốt, rất ưu tú. Hôm qua suốt trên đường đều do anh ấy chăm sóc chị, là một người thật sự rất tốt.”Nhiếp Thu Sính mặt mày hớn hở, vui mừng nói: “Đúng rồi đúng rồi, anh em đúng là một người rất tốt, rất ưu tú, quan trọng là cuộc sống đời tư của anh ấy rất sạch sẽ, tuyệt đối không giống như những người đàn ông khác, trong tay có quyền lực đã không biết bản thân mình là ai, trước giờ chưa từng trêu hoa ghẹo bướm. Ngoài ông xã em, em cảm thấy anh em là người đàn ông tốt nhất em từng gặp.”Tô Ngưng Mi gật đầu, Nhiếp Thu Sính nói quả là đúng thật. Nhưng... tại sao Tiểu Ái lại dốc sức nói cuộc sống đời tư của Hạ An Lan vậy?Cô gãi gãi đầu, chắc chỉ là nói đại thôi, không có ý gì khác.“Em nói đúng, anh ấy đúng là rất tốt. Trước đây chị, quá võ đoán. Hôm qua chị còn nói với Thính Phong, bọn chị đã hiểu lầm Hạ thị trưởng rồi.”Nhiếp Thu Sính kích động kéo cánh tay Du Dực lắc lắc: “Chị Mi Mi, chị ở chỗ anh em đừng ngại, cứ xem như... nhà của chị vậy, đợi hết bão rồi, chị hẳn đi.”“Ừm, chị biết rồi.”“Đúng rồi, anh em đâu, lúc này chắc anh ấy cũng đang ở nhà chứ?”Tô Ngưng Mi than một tiếng: “Không có nhà, anh ấy ra ngoài rồi, chắc là đi công việc. Thời tiết xấu như vậy, anh ấy còn phải bận bịu, thật vất vả quá. Anh ấy nói chắc trưa không về được, chắc phải đến tối mới về…”Tâm trạng vốn đang vui mừng kích động của Nhiếp Thu Sính đã giảm đi nhiều, ngày như vầy còn ra ngoài, đúng là quá nguy hiểm.Nhưng, cô có thể hiểu nguyên nhân vì sao.Cô nói: “Tuy, rất vất vả cũng rất nguy hiểm, nhưng... đây là việc anh ấy nên làm. Anh ấy có quyền hành lớn thì cũng phải gánh trách nhiệm lớn. Vậy bây giờ một mình chị ở nhà, em sẽ ngồi nói chuyện với chị, để chị không sợ.”Tô Ngưng Mi cười cười, “Cảm ơn Tiểu Ái, nhưng, không sao đâu, chị cũng không sợ, chỉ cảm thấy... có hơi lo một chút. Bên ngoài mưa gió lớn quá, cũng không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi?”Sau khi nói xong, Tô Ngưng Mi cảm thấy hình như bản thân nói nhiều quá rồi, một người ngoài như cô, tại sao lại quan tâm bây giờ Hạ An Lan thế nào chứ.Cô vội vã giải thích: “Khụ... Ý của chị là, bên ngoài quá nguy hiểm... Chị... Cảm thấy... không an tâm lắm...”Tô Ngưng Mi vò vò mái tóc, sao lại cảm thấy giải thích như thế, hình như càng không rõ ràng hơn.Nhiếp Thu Sính cười đến híp cả mắt, đây rõ ràng là có chuyện mà.Nhưng lúc này chắc chắn cô sẽ không nói, cười híp mắt nói: “Em biết, em biết... Chị không cần giải thích, em đều hiểu cả.”Tô Ngưng Mi sờ trán, sao cảm giác hình như Tiểu Ái đã hiểu lầm rồi nhỉ.Tuy đúng là cô có ý đó với Hạ An Lan, nhưng, chút tâm ý này, cô chẳng muốn để người khác biết chút nào