"Người ta cũng chỉ đơn giản là chiếu cố mẹ, muốn để quan hệ hai nhà chúng ta phát triển hơn, người ta thật sự rất tốt. Mẹ biết vì sao con lo lắng việc mẹ ở nhà anh ta, không phải là sợ anh ta sẽ làm gì mẹ sao? Nhưng mà... vốn không có a! Suốt một đường, anh ta liên tục chiếu cố mẹ, rất lịch sự và lễ phép, không có cư xử xấu một chút nào."
Ngay lúc đó Nhạc Thính Phong liền cảm thấy không bình thường. Mới chỉ một ngày, mẹ cậu đột nhiên thay đổi cách nhìn với Hạ An Lan, cái này không khỏi quá nhanh rồi. Tên kia rốt cuộc đã cho mẹ cậu uống thuốc gì vậy? Việc này tuyệt đối có mờ ám bên trong."Mẹ, mẹ nói thật cho con đi, có phải mẹ có ý nghĩ gì rồi không hả?"Trong lòng Tô Ngưng Mi giật mình một cái, thằng nhóc này sao lại đột nhiên hỏi vậy: "Mẹ... mẹ có thể có ý nghĩ gì chứ, sao con lại nghĩ thế chứ, điều này sao có thể được?"Từ nhỏ Nhạc Thính Phong đã cùng Tô Ngưng Mi sống nương tựa vào nhau, không có ai có thể hiểu mẹ cậu hơn cậu. Vừa rồi trong lời mẹ nói đều là căng thẳng, cậu làm sao nghe không hiểu, rõ ràng là mẹ đã dao động rồi, mẹ có hứng thú với cái tên Hạ Lan kia."Mẹ là mẹ của con, con còn không hiểu mẹ sao. Con khẳng định là mẹ đã có tâm tư khác đối với Hạ An Lan rồi. Con nói với mẹ, tốt nhất là mẹ nên sớm bóp nát cái suy nghĩ trong đầu mẹ đi. Con không phản đối mẹ đi tìm cha dượng cho con, nhưng không thể là Hạ An Lan kia, mẹ không thể chọn bác ấy."Tô Ngưng Mi nghe thấy hai chữ "cha dượng" này liền đỏ mặt lên, cô thật sự có suy nghĩ này, nhưng mà cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.Cô vội vàng nói: "Con nói linh tinh gì đấy, cha dượng gì mà cha dượng, điều này sao có thể. Lời này hai chúng ta nói với nhau thôi, con đừng ở trước mặt người ngoài nói đó. Nếu để cho người ta nghe thấy, rất không hay, chưa kể... cho dù mẹ nhìn trúng người ta, người ta cũng chưa chắc sẽ coi trọng mẹ."Lời cuối cùng, Tô Ngưng Mi nói vô cùng nhỏ.Cô vốn nghĩ Nhạc Thính Phong không nghe thấy, không nghĩ tới cậu lại nghe thấy rồi, cậu nói: "Còn nói không có, lời đã hiện ra hết rồi, con nói với mẹ, mẹ cũng đừng giả vờ giả vịt. Tuy mẹ không thông minh, nhưng trong chuyện này, mẹ nhất định phải hiểu rõ, Hạ An Lan này, tuyệt đối không thể có tư tưởng gì với bác ấy, mẹ hiểu chưa?"Tô Ngưng Mi gật đầu liên tục: "Ừ ừ ừ, mẹ biết rồi, mẹ tuyệt đối không có tâm tư gì hết, cho dù mẹ có suy nghĩ đen tối đó, người ta cũng chướng mắt thôi, con cùng đừng lo lắng linh tinh.""Ha ha... mẹ biết là tốt rồi, kiểu đàn ông này mắt cao hơn đầu, thể hiện khách khí với mẹ, nhưng trong lòng không biết nghĩ như thế nào với mẹ đâu."Là một người đàn ông, tuy còn chưa trưởng thành, thế nhưng Nhạc Thính Phong nhìn là hiểu.Cậu cũng không tin lão hồ ly Hạ An Lan kia không có suy nghĩ đen tối với mẹ cậu, cái tên âm hiểm xảo trá như vậy, nói không chừng còn cảm thấy hứng thú với kiểu người ngây thơ như thỏ của mẹ cậu.Ngày đó, chính cậu tận mắt nhìn thấy, Hạ An Lan trêu ghẹo mẹ cậu như thế nào.Có điều, lời này Nhạc Thính Phong tuyệt đối sẽ không nói ra, bằng không mẹ cậu biết Hạ An Lan có ý với mình, lại có tư tưởng kia. Tốt nhất là nên đả kích mẹ cậu trước, để cho những ý nghĩ không nên có trong đầu đem xóa đi."Ừ ừ ừ, mẹ biết rồi, mẹ cũng không phải loại người không tự biết mình, mẹ sẽ không tìm cha dượng cho con đâu yên tâm đi."Tô Ngưng Mi lắc đầu, rõ ràng cô có suy nghĩ đó, chứ không phải Hạ An Lan người ta, haiz... thật là một người đàn ông tốt, đáng tiếc không thể chạm vào.