“Các anh nhất định phải phối hợp tốt với bên cảnh sát, khống chế chặt những người trong danh sách. Tôi không hy vọng có bất cứ ai chốn thoát hay là chết.”
“Yên tâm đi, đây là chuyên môn của tôi, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”…Đến khu chung cư mà nhà Du Dực sống, Hạ An Lan xuống xe, nhìn qua môi trường khu chung cư, nhìn thấy những người già đi tập thể dục về, thanh niên lục đục ra khỏi cửa đi làm, khung chung cư là hình ảnh thu nhỏ của thành phố này. Đây là những sinh hoạt thường ngày của rất nhiều người dân thường.Thư ký tưởng rằng Hạ An Lan cảm thấy khu chung cư này không được tốt, liền nói, “Du tiên sinh vẫn chưa chuyển nhà, thế nên lão gia và lão phu nhân vẫn sống ở đây với họ. Căn hộ hơi nhỏ, nhưng có lẽ cũng sắp chuyển đi rồi.”Hạ An Lan nói: “Ở đây rất tốt.”thư ký…Hạ An Lan hít một hơi thật sâu không khí thoáng đãng buổi sáng. Ở đây khắp nơi đều tràn đầy sức sống, không tồi.Không giống như nơi anh sống, sớm ra khỏi cửa, tối muộn về, có lẽ chẳng đụng mặt mấy người. Cho dù thỉnh thoảng gặp phải, cũng đều đeo mặt nạ, không bao giờ thoát được khỏi kiểu cách chốn quan trường, thực sự khiến người ta ngán ngẩm.Đi qua một nhóm người già đang tập thái cực quyền, thư ký đột nhiên nói: “Haiz, thị trưởng ngài xem, chẳng phải là lão gia kia sao?”Hạ An Lan quay đầu nhìn, quả nhiên, chẳng phải cha anh kia sao, đang luyện thái cực quyền cùng một nhóm người già nữa. Bà lão đứng bên cạnh, đang nói chuyện với mấy người già khác.Hai ông bà nhìn có vẻ chẳng khác gì những ông bà già khác, nụ cười hòa lẫn vào nhau, dáng vẻ vui tươi nhẹ nhõm ấy, hình như trước đây chưa từng có.Thư ký nói: “Tôi đi gọi lão gia và lão phu nhân nhé, hai người nhìn thấy ngài chắc chắn sẽ vui lắm.”“Đợi đã.” Hạ An Lan gọi anh ta lại: “Đợi họ kết thúc đã.”Hồi trước cha anh hình như chưa bao giờ tập thể dục buổi sáng với những người cùng tuổi như thế này, trước đây, ông luôn tập luyện một mình.Còn mẹ anh, rất lâu rồi không ra ngoài vào buổi sáng, nói chuyện với nhiều người như vậy, sống một cuốc sống thoải mái nhẹ nhõm như những người già khác.Hạ An Lan bỗng nghĩ rằng, cha mẹ anh sống cùng Du Dực và Tiểu Ái là một chuyện cực kỳ đúng đắn.Anh đứng ở bên đường, nhìn cha mình tập thái cực quyền xong, mỉm cười chào tạm biệt với các ông bạn già khác, rồi đẩy bà lão chuẩn bị về nhà.Có ông già nói: “Ông Hạ à, ăn sáng xong sang nhà tôi đánh cờ nhé.”Ông Hạ nói: “Hôm nay không được rồi, cháu gái tôi hôm nay phải tham gia thi đấu, tôi phải đưa cháu đi, để mai nhé.”“Được, thế thì ngày mai, ông đừng quên đấy nhé. Hôm qua ván nào cũng thua ông, tôi nhất định phải thắng lại mới được.”Ông Hạ cười to: “Yên tâm đi, ngày mai nhất định sẽ để ông thua đến cùng…”Mọi người xung quanh bỗng nhiên đều cười rộ lên, ông lão khi nãy đáp lại một câu: “Hức, tôi không tin ngày nào ông cũng thắng tôi.”Các ông lão bà lão lần lượt ra về rồi, Hạ An Lan mới đi đến.“Cha, mẹ!”Hai ông bà nhìn thấy con trai, sững người, bà lão phản ứng đầu tiên, gọi to: “An Lan, sao con lại đến đây, sao không nói cho cha mẹ biết trước, đến đột ngột thế này?”Hạ An Lan cười nói: “Có việc cần báo cáo, nên qua thăm cha mẹ.”Ông lão hỏi: “Đến sớm thế này, chắc còn chưa ăn sáng chứ? Đi thôi, mau về nhà, Thanh Ti còn chưa đến giờ đi học. Hôm nay có cuộc thi đấu toán học toàn thành phố, nó phải đại diện cho lớp tham gia.”