"Anh... đau em... Em chỉ nói sự thật thôi mà..." Thanh Ti quệt miệng, che mặt nhưng trong ánh mắt cô bé vẫn mang theo ý cười. Cô bé không ngờ lại có thể gặp được anh trai nhỏ đã cứu mình khi trước ở nơi này, tuy rằng đã lâu không gặp anh ấy nhưng mà Thanh Ti chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh ấy đang ở đây.
Nhạc Thính Phong cong tay búng vào sau gáy Thanh Ti: "Em còn biết đau hả, sao vẫn cứ chạy loạn thế hả? Lần trước anh giáo huấn em chắc là em quên rồi phải không, giỏi, vết sẹo vừa lành liền đã quên đau..."Cô nhóc này càng lớn càng thông minh xinh đẹp, quả thực là vô cùng xinh đẹp, cô bé đứng trong đám người là vô cùng chót mắt, đối với bọn buôn người luôn trà trộn ở nơi công cộng thì cô bé này quả thực là một khối thịt kho tàu thơm ngon, hấp dẫn, chuyên trị để xơi tái.Đáng tiếc là cô bé này không chịu nghe lời gì cả, không chịu đi cùng người lớn mà cứ thích chạy loạn bên ngoài. Nếu không phải lần này cậu lại gặp được cô bé thì ai có thể đảm bảo được rằng sau này cô bé ngốc này có thể dễ dàng tìm về chứ hả?Nhạc Thính Phong lắc đầu, nhất thời cảm thấy trong lòng mình có chút lo lắng. Cô bé ngốc này quả thật rất biết cách khiến người khác phải quan tâm mà. Hai kẻ tâm thuật bất chính kia thấy mình bị hai đứa trẻ phớt lờ, chúng cứ nói nói cười cười, ngọt ngào xưng anh gọi em vô cùng thân thiết, giống như đã bỏ quên hai người bọn họ vậy.Thanh Ti không biết trong lòng Nhạc Thính Phong đang suy nghĩ điều gì, cô bé rất vui vẻ, không ngừng lôi kéo cánh tay cậu: "Anh, sao anh lại đến nơi này vậy? Em đi theo ba mẹ, còn có ông ngoại bà ngoại đều đến đây, anh theo em đi gặp bọn họ đi, em sẽ nói với người nhà cám ơn anh thật tốt."Nhạc Thính Phong bị cô bé chọc cười, điểm nhẹ lên mũi cô: "Ái chà, cô nhóc này cũng to gan nhỉ, mới có vài tuổi như thế này mà dám dẫn nam sinh đi gặp cha mẹ rồi, em như vậy là không được đâu nha."Vẻ mặt Thanh Ti khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong: "Ơ? Sao lại không được thế anh?""Đương nhiên là không được, em là con gái, sao có thể tuỳ tiện dẫn nam sinh về nhà chứ?"Thanh Ti không hiểu: "Nhưng sao lại như thế? Dẫn anh về nhà cũng không được sao ạ?"Bên cạnh đó, hai kẻ buôn người muốn bắt cóc Thanh Ti liếc nhìn nhau, muốn bày kế, thấy thằng nhóc mới xuất hiện này bộ dáng rất được, thiếu niên như thế này mà đem bán thì có khi còn được giá hơn cả bé gái ấy chứ. Vì vậy bọn họ lại nổi lên tâm tư xiên xẹo, cậu bé này vẫn còn nhỏ, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn chúng rồi. Bọn chúng nhìn quanh bốn phía, đợt trình diễn pháo hoa thứ hai lại bắt đầu, rất nhiều người đều đang nhìn pháo hoa, xung quanh ngập tràn tiếng hoan hô, dường như không một ai chú ý tới nơi này. Bọn họ liền lấy ra hai chiếc khăn tay tẩm thuốc mệ, chậm rãi đến gần hai người Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, chia nhau muốn bịt mũi của cô bé và cậu bé để khiến hai cô cậu mê man tiện bề đưa đi.Bọn họ vốn cho là Thanh Ti và cậu bé kia đang không hề hay biết gì, không ngờ người còn chưa kịp tới gần, cậu bé đã buồn bực: "Các ngươi vẫn chưa đi sao? Vẫn còn muốn tiếp tục chuyện khi nãy à?"Hai người kia liền cảnh giác, không ngờ tên nhóc này lại cảnh giác đến vậy. Nhạc Thính Phong xoay người, nhìn bọn họ: "Muốn chạy à, xem ra không được rồi, nhưng nếu các người muốn tiếp tục, thì e rằng lại càng không được đâu!"Hai kẻ kia liền lộ ra vẻ mặt hung ác: "Thằng nhóc kia, lời này còn chưa đến phiên mày nói đâu."Cậu bé lắc đầu, trên mặt đều là biểu tình tiếc nuối: "Tiếc quá, nhưng mà tôi thật sự khuyên hai anh nghĩ kĩ thêm một chút, cô nhóc này đầu óc vừa chậm chạp vừa đơn giản, lại mới chỉ có tám tuổi, hai anh bán cô nhóc này thì được mấy đồng chứ? Các anh xác định mình phải mạo hiểm nhiều như vậy à?"Thanh Ti ôm lấy cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Anh. em... không ngu ngốc mà, em thông minh lắm đó. Thật mà!!!!"Nhạc Thính Phong lại véo véo mặt cô bé: "Thông minh á? Anh không thấy chỗ nào thông minh cả, anh chỉ thấy một cô nhóc ngốc ngếch thôi."