Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 559: Ả nợ tiểu ái bao nhiêu, sẽ phải trả lại cả vốn lẫn lãi




Lão phu nhân có thể hoàn toàn xác định, đây chính là con gái mình, đây chính là con gái mình.

Huyết thống, cảm giác đó thật kỳ diệu.

Ông Hạ ôm con gái khóc một trận xong, giọng ông nghẹn ngào, ông nói với Nhiếp Thu Sính: "Tiểu Ái đến đây, con đến bên mẹ con đi, nào… đừng sợ, đây là mẹ con đó…"

Ông cầm tay Nhiếp Thu Sính, giống như lúc nhỏ dắt tay cô tập đi vậy, nói: "Tiểu Ái, đừng sợ…"

Ông Hạ dắt tay Nhiếp Thu Sính đến trước mặt bà Hạ: "Bà ơi, bà xem xem, Tiểu Ái của chúng ta, Tiểu Ái… Con gái của chúng ta, nó về rồi."

Bà Hạ giơ tay lên, run run sờ lên mặt Nhiếp Thu Sính, vừa mở miệng giọng đã khàn đi, gần như không nghe thấy gì: "Tiểu Ái của chúng ta đã lớn rồi, mẹ thật không dám tin, sinh thời còn có thể gặp lại con."

Trong mắt của Nhiếp Thu Sính như có ai đó rải cát vào, đau xót khó chịu, cô nói: "Mẹ… con trở về rồi…"

Trước đây lúc cô gọi Hạ An Lan là anh, cứ có cảm giác chưa thích ứng được, nhưng tiếng mẹ này, lại chẳng có chút cảm giác gì chưa thích ứng, cô giống như đứa con gái đi du học nhiều năm chưa về nhà, cuối cùng đã trở về.

Nước mắt của bà Hạ như xâu chuỗi hạt bị đứt, rơi mãi không dừng, bà giơ tay ôm lấy Nhiếp Thu Sính.

Ôm lấy con gái, cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó, bà Hạ như một người tỉnh lại sau cơn mê.

Bà ôm hôn con gái như lúc cô còn nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bà nói: "Cơn ác mộng này của mẹ, cuối cùng đã tỉnh lại rồi…"

Hai mươi năm qua, đối với và mà nói chẳng khác gì một cơn ác mộng dài.

Bà nhớ thương con gái, cứ tưởng cô chết rồi, mỗi ngày đều sống trong bóng tối mãi không bước ra được.

Nay con gái trở về rồi, ác mộng cũng tỉnh rồi.

Cái ôm của bà Du, khiến Nhiếp Thu Sính cảm nhận được sự ấm áp, đó là cái ôm của riêng mẹ cô.

Dù cho cách xa nhiều năm, cảm giác đó vẫn thân thuộc như thế khiến cô rơi lệ.

Hạ An Lan cố nén chua xót trong lòng, anh an ủi nói: "Mẹ, sức khỏe mẹ không được tốt, mẹ đừng quá kích động… Tiểu Ái trở về rồi, sau này sẽ không đi đâu nữa."

Cả nhà họ mãi cho đến hôm nay mới xem như được sống lại thật sự, những năm tháng đau khổ đó, cuối cùng đã trở thành quá khứ của ngày hôm qua, một trang mới của nhà họ Hạ sắp bắt đầu rồi.

Ông Hạ chợt nhớ ra con mình đã làm được việc tốt, liền nói: "Con tìm thấy Tiểu Ái sao không nhanh chóng gọi điện về cho ba mẹ, nếu không phải Như Sương đi suốt đêm về, ta và mẹ con đến giờ vẫn chưa biết."

Hạ An Lan liếc mắt về phía Hạ Như Sương đang gục đầu xuống không dám nói gì, trong lòng cười mai mỉa.

Anh nói: "Con không dám báo với ba mẹ qua điện thoại, chính vì sợ ba mẹ biết chuyện này xong không đợi được nên mới không nói, con vốn định sáng mai là mười lăm tháng tám đưa Thanh Ti và Tiểu Ái về nhà, không ngờ… Có người tay chân lại nhanh nhẹn như vậy,"

Hạ An Lan không ngờ Hạ Như Sương lại đột nhiên hành động, dám đi suốt đêm về Dung Thành.

Ả là vì cái gì chứ? Chắc ả chẳng mong Tiểu Ái trở về nhà họ Hạ mới phải.

Nhưng điểm này chẳng mấy chốc Hạ An Lan đã hiểu ra, chẳng qua ả muốn nói với ba mẹ anh là ả tìm thấy Tiểu Ái, sau đó ả sẽ nhanh chóng trở thành ân nhân của nhà họ Hạ, đến lúc đó, mọi người của nhà họ Hạ đều phải cảm ơn ả.

Ha ha, nghĩ cũng hay thật đấy, hãm hại không thành, lại quay sang muốn xóa hết tất cả tội danh, tiếc là anh sẽ không để ả đạt thành ý nguyện.

Hạ Như Sương nợ Tiểu Ái bao nhiêu, anh sẽ khiến ả trả lại cả vốn lẫn lãi.

Truyện convert hay : Côn Bằng Cắn Nuốt Hệ Thống