Hai người đều nhìn đối phương, bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng, cũng may nhân viên phục vụ vào rất nhanh: "Tiên sinh, bây giờ có thể chọn món rồi chứ?"
Hạ An Lan gật đầu: "Được, đem các món ăn nhiều người thích nhất ở đây mang đến một lượt đi."Khóe miệng của Du Dực có rút, anh nói: "Để cho Thanh Ti tự chọn đi, khẩu vị của trẻ con so với người lớn cũng không giống nhau lắm."Nói xong, anh đã có chút hối hận. Thời điểm này không nên đối nghịch gì với Hạ An Lan, vạn nhất hôm nào đó anh ta lại cho anh một cú.Không nghĩ tới Hạ An Lan lại không hề phản đối, gật đầu liên tục: "Đúng, cậu nói rất đúng, vẫn nên cho Thanh Ti tự chọn, tôi quên mất."Anh nhìn về phía Thanh Ti, cố gắng làm cho mình trông ôn hòa dễ gần. Anh dịu dàng nói: "Con thích ăn gì thì liền ăn cái đó đi?"Thanh Ti nhìn Nhiếp Thu Sính: "Mẹ, con... thật sự có thể chọn tùy ý sao?"Hạ An Lan luôn miệng nói: "Đúng, có thể..."Thanh Ti nhìn vài trang menu. Cô bé cũng không rõ lắm nhưng trông ảnh thật đẹp mắt, liền chỉ mấy cái: "Cái này, cái này, cái này... còn có cái này..."Thanh Ti cũng không có chọn nhiều. Cô bé chỉ chọn ba bốn món mình cảm thấy ngon.Hạ An Lan cảm thấy chưa đủ, bèn để cho nhân viên phục vụ cầm menu qua, một hơi của anh hầu như đã chọn tất cả món ăn của bọn họ.Giữa chừng nhân viên phục vụ nói khéo léo nhiều lần cho bọn họ biết, bọn họ không nhiều người lắm, thật đã đủ rồi.Thế nhưng căn bản là Hạ An Lan không có nghe: "Lấy những thứ này trước, nói đầu bếp của quán làm nhanh chút, có loại hoa quả nào ngon không? Bưng lên một ít."Nhân viên phục vụ nhìn một loạt thực đơn, ầm thầm lau mồ hôi: "Được, được..."Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, trong phòng lại rơi vào trầm mặc.Hạ An Lan nhìn Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti, Du Dực cũng nhìn bọn họ.Thanh Ti thật ra không cảm thấy gì, nhưng Nhiếp Thu Sính thấy hết sức không được tự nhiên. Chuyện này làm cho cô cảm thấy mình như một bát cơm đặt trong lồng hấp. Ánh mắt của bọn họ giống như lửa, muốn đem cô nướng chín.Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi nói: "Cái đó, hai người... em bị hai người nhìn như vậy, rất không được tự nhiên."Cô nhìn trên mu bàn tay của Hạ An Lan thấy vết thương bị cô cào đan xem khắp nơi, tuy không chảy máu nữa nhưng thoạt nhìn miệng vết thương quả thực có chút dọa người. Cô bỗng nhiễn chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy... ngài, ngài vẫn là đứng nên ôm hy vọng quá lớn trước, ngộ nhỡ chuyện không như ngài nghĩ?""Không, nhất định đúng... Tôi tin tưởng vào trực giác của tôi, cô nhất định là..."Hạ An Lan tin vào trực giác của mình. Em gái ruột máu mủ tình thâm cùng mẹ sinh ra của mình, anh làm sao có thể không cảm nhận được.Một khắc nhìn thấy Thanh Ti, anh liền có một loại cảm giác mãnh liệt. Anh cảm thấy cô bé này nên là người của nhà họ Hạ bọn anh.Quả nhiên, anh gặp được mẹ của cô bé...Lúc trông thấy Nhiếp Thu Sính, trong lòng Hạ An Lan chỉ có một âm thanh: Tiểu Ái đã trở về, con bé rốt cuộc đã trở về rồi.Đâu chính là Tiểu Ái của anh, đây chính là em gái anh.Anh không cần bất cứ chứng cớ gì, không cần làm DNA, chỉ bằng trực giác là anh có thể xác định.Nhân viên phục vụ mang trước một ít rau trộn lên, Du Dực hắng giọng: "Khụ, không thì vẫn là cứ ăn trước đi, Thanh Ti chắc đã đói bụng lắm rồi!""Phải, mọi người chắc hẳn đều đói rồi, ăn gì trước đi, mọi người ăn nhiều chút..." Hạ An Lan đem tất cả đồ ăn chuyển đến trước mặt Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính.Thời điểm này Nhiếp Thu Sính đâu còn ăn nổi. Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của Hạ An Lan, gắp thức ăn cho Thanh Ti.