Bà Du hừ một tiếng: "Mày là con của mẹ, chẳng lẽ mày còn không nên làm những chuyện này? Mẹ còn muốn hỏi nếu như mày đã biết rõ, vì sao không nói sớm hơn một chút?"
Du Dực quay đầu nói với Nhiếp Thu Sính: "Nhìn kìa, bà xã, đây là anh không đúng, sớm biết như vậy anh có lẽ không nên quản. Anh nên nhìn xem cha anh trông nom việc nhà đến mức giày vò toàn bộ rồi đi ra ngoài không nói lời nào."Nhiếp Thu Sính cong khóe môi: "Em đều đã nói với anh, để cho anh bớt lo chuyện bao đồng anh còn không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, quản việc đâu đâu còn không được khen ngợi."Bà Du tức giận hét to: "Cái gì mà gọi là việc đâu đâu. Nó là con tôi, nó giúp cái nhà này là chuyện phải làm. Cô là cái gì, cái nhà này còn chưa tới phiên cô ở đây khoa tay múa chân."Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng nói: "Con không là gì cả, con chỉ là vợ của Du Dực. Hơn nữa, trong mắt của bác con lớn nhất và con thứ hai vĩnh viễn không như nhau."Du Dực ôm bờ vai của Nhiếp Thu Sính: "Hôm nay con trở về chỉ là cầm ít đồ đạc. Con mang vợ của con quay về xem nơi con từng sống một thời. Bọn con không có ý định ở lại nơi này. Tốt nhất mẹ nên gào thét ít thôi. Lúc này không bằng nghĩ cách làm sao có thể đem đồ đạc cha con chuyển ra ngoài cầm về.""Còn nữa, mẹ, có đôi khi không nên quá quả quyết, cũng không nên quá muốn thế lực, có thể mẹ sẽ phải hối hận..."Anh bỗng nhiên muốn biết, nếu như suy đoán của anh trở thành sự thật, mẹ anh sau đó sẽ dùng cái kiểu biểu lộ gì đi đối mặt với thân phận mới của Thu Sính.Nghĩ tới, thật đúng là châm chọc!Bà Du sửng sốt, bà trơ mắt nhìn Du Dực mang theo Nhiếp Thu Sính lên lầu.Du Dực vừa về đến nhà, hầu gái mà Hạ Như Sương mua được liền lén lút gọi điện thoại cho cô ta.Hạ Như Sương nhíu mày: "Cô nói, Du Dực mang theo cô gái kia và con trở về nhà?""Còn không phải sao, bà chủ bị làm cho tức chết. Cô gái kia vừa vào cửa, bà chủ liền bắt đầu mắng. Có điều... Nhị thiếu gia cũng không để cho bà chủ mặt mũi. Cậu ấy mang người trực tiếp lên lầu.""Lên lầu..." Trong lòng Hạ Như Sương trăn trở cân nhắc động cơ của Du Dực.Anh ta bỗng nhiên mang theo Nhiếp Thu Sính trở về nhà họ Du là vì cái gì?Cũng không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Sương đột nhiên khẩn trương. Cô ta cúp điện thoại, liền nói với người hầu gái: "Lập tức làm thủ tục xuất viện cho tôi, tôi phải về nhà."Cô hầu gái sững sờ: "A?""Nhanh lên..."Hầu gái hỏi: "Bây giờ sao?""Ngay bây giờ, lập tức đi làm đi."Hạ Như Sương cảm thấy cô ta phải lập tức trở lại. Du Dực không giống anh trai mình. Đột nhiên anh ta trở về nhà họ Du, nhất định là mang theo mục đích nào đó. Tuy không rõ mục đích của anh ta là gì, thế nhưng cô ta phải quay về.Làm xong thủ tục xuất viện rất nhanh, Hạ Như Sương ở trước cửa bệnh viện bắt một chiếc taxi đi về....Du Dực đưa Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính đến trước gian phòng của anh. Đây là nơi anh không ở trong nhiều năm. Trong phòng có một cỗ mùi mốc meo, hiển nhiên là lâu không có thông gió, không có quét dọn rồi.Cha mẹ đối đãi, coi trọng với một đứa con trai hay không, nhìn phòng ốc của anh là sẽ biết. Nếu thật sự yêu thương, cho dù là không ở nhà, cha mẹ cũng sẽ giữ gìn căn phòng.Du Dực mở cửa sổ ra, nói với hai người: "Hai người ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh trở lại."Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vâng, anh đi đi."Du Dực rời khỏi phòng, chỗ đầu tiên anh đi chính là phòng sách của Hạ Như Sương.Sợi dây chuyền kia, Du Hí không mang, Hạ Như Sương cũng không mang, nhất định là giấu ở một nơi nào đấy. Hôm nay anh nhất định phải tìm ra sợi dây chuyền đó!