"Không có ai nhỏ mãi, cũng không có ai có thể mãi mãi khống chế tất cả."
Ông Du dĩ nhiên có thể nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của Du Dực, chỉ là ông cố ý giả vờ nghe không hiểu.Ông Du nói: "Du Dực à, thật ra vài ngày gần đây sức khỏe mẹ con không được tốt lắm, thường xuyên ngất xỉu, hơn nữa còn chán ăn, buổi tối thường hay đau đầu, tức ngực, sức khỏe mẹ con trước đây có như thế đâu."Du Dực đứng ở hành lang, nhìn bốn chữ "Không được gây ồn" được dán trên bức tường đối diện, nói: "Rồi ba muốn nói, bà ấy bị con và vợ con chọc tức đúng không?"Ông Du không vui nói: "Du Dực, con là con trai ba, chẳng lẽ ba và mẹ con lại hại con sao, con đừng suốt ngày như cắm gai lên khắp người, nhiều năm rồi ba chưa được gặp con, chỉ muốn nói chuyện với con thôi, sao từng câu từng chữ của con cũng như châm chích vào ba mẹ thế.""Vâng, con cũng hy vọng có thể trò chuyện với ba mình, hy vọng hai người có thể hiểu và tôn trọng ý kiến của con, chứ không phải cứ gắn cái mác ‘tốt cho con’ mà làm những chuyện con không hy vọng."Ông Du cắn răng, thứ khốn kiếp, dường như nó đã sớm có chuẩn bị, chặn hết những lời ông muốn nói.Ông vốn muốn mượn lúc Nhiếp Thu Sính không có ở đây, vợ ông vẫn còn hôn mê, nhân lúc trong lòng Du Dực vẫn còn có họ mà nói vài câu khuyên bảo, ông không tin Du Dực khi nghe tin mẹ nó bị chọc tức ngã bệnh mà nó vẫn còn có thể thờ ơ không lo.Kết quả người ta căn bản không cho ông nói."Con thật là... haizz..." Ông Du thở dài, chủ đề lúc nãy không thể tiếp tục được nữa, nếu như cưỡng chế nói tiếp chỉ sẽ gây phản tác dụng.Rất lâu sau, cuối cùng bà Du cũng kiểm tra xong và được đẩy ra.Ông Du vội vàng đi tới hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi như thế nào rồi? Cơ thể có bị gì không?"Người kiểm tra cho bà ấy là một bác sĩ rất có uy quyền trong bệnh viện, ông ta do dự một lát, nhìn Du Dực rồi nói: "Cơ thể bà ấy… không có gì bất thường, có lẽ do tuổi cao, cộng thêm vài ngày gần đây lại bôn ba khắp nơi nên cơ thể hơi mệt mỏi dẫn đến hôn mê."Ông Du lập tức nói: "Không có gì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Có cơ thể người nào không bị gì lại nói ngất là ngất chứ? Có phải ông không chịu kiểm tra kỹ càng cho bà ấy, tôi thấy bệnh viện các người không có được một bác sĩ nào tốt lành..."Lời ông nói khiến vị bác sĩ kia cảm thấy khó chịu, ý là đang nhắm vào ông ta?Ông ta mới là bác sĩ, tất cả dữ liệu đều ở đây, có bệnh hay không vừa nhìn đã rõ.Bác sĩ không tức giận mà đáp lại rằng: "Theo như ông đây nói, chẳng lẽ ông lại hi vọng vợ mình có bệnh sao?"Mặt ông Du chợt lóe lên: "Dĩ nhiên tôi không có ý này nhưng vợ tôi đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, đây mới là sự thật, bây giờ ông nói với tôi bà ấy không sao, nhưng lại không giải thích được tại sao bà ấy vẫn chưa tỉnh cũng không thể làm bà ấy tỉnh lại được, tôi có thể không lo sao?"Du Dực ở một bên nhìn ba anh, trong lòng bắt đầu thấy hơi nghi ngờ.Cậu thực tập sinh trẻ tuổi ở phía sau bác sĩ không muốn nhìn thấy thầy của mình bị làm khó nên lên tiếng: "Tôi thấy... bà ấy chỉ đang ngủ thôi…"Ông Du tức giận: "Làm gì có ai đang ăn thì đột nhiên lăn đùng ra ngủ? Huống hồ cho dù là ngủ thì bây giờ cũng nên tỉnh lại rồi chứ?"Du Dực nhăn mày: "Được rồi ba, đây là bệnh viện không được làm ồn tránh ảnh hưởng đến người khác. Nơi này là một trong những bệnh viện cao cấp nổi tiếng nhất nước, bác sĩ Tôn lại là người có quyền uy trong bệnh viện, chúng ta phải tin vào ông ấy."