Câu nói này của Nhiếp Thu Sính không biết đã chọc trúng chỗ đau nào của bà Du, bà ta đột nhiên nổi khùng lên, xối xả nói: "Con trai ta chỉ có rời xa cô mới có thể hạnh phúc, cô sẽ chỉ làm cho nó bị người khác cười nhạo, sẽ chỉ làm cho nó bị người khác coi thường, cô chính là vết nhơ của nó. Nếu như cô thật lòng yêu con trai ta, nếu như cô thật sự không phải vì tiền của mà ở cạnh nó vậy thì ta mời cô đi cho, dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ tìm được người đàn ông khác."
Nhiếp Thu Sính lên giọng, nói: "Bác Du..."Cô cố gắng nhẫn nhịn cơn tức đang sắp bùng nổ, cố gắng nhẫn nhịn sự uất ức nãy giờ, nói: "Cháu tôn trọng bác vì bác là mẹ của Du Dực, cháu không nói những lời khó nghe với bác, những cũng xin bác tốt xấu gì cũng nên có chút dáng vẻ của người bề trên."Từ câu từng chữ mà bà Du nói ra đều chứa đầy căm tức như chỉ muốn dìm cô vào bùn lầy mà vẫn không giải tỏa hết được nỗi căm hận, cái gì gọi là dù sao thì cô vẫn có thể tìm được người đàn ông khác.Bà ta đang coi Nhiếp Thu Sính cô là loại người gì? Trong con mắt của những người có tiền như bọn họ, nghèo khổ là có tội, ly hôn là có tội, xinh đẹp cũng là có tội. Trong mắt bọn họ chỉ cần cô không có xuất thân tốt vậy thì mọi thứ của cô đều sẽ không được thừa nhận, sẽ không có ai đi quan tâm tính cách con người cô thế nào, lương thiện hay không.Chỉ một cái xuất thân liền có thể phủ nhận tất cả con người cô.Bà Du nói ra những lời ấy, có lẽ bà ta sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên, chứ không bao giờ nghĩ đến việc những lời nói của mình sẽ thương tổn đến người khác nhiều như thế nào, không bao giờ nghĩ đến những lời đó sẽ làm người khác đau đớn đến nhường nào.Bà Du không ngờ Nhiếp Thu Sính lại dám gào lên với bà như vậy, bà đập mạnh tay lên bàn, "Cô nói những lời đó là có ý gì, lẽ nào cô cho rằng ta nói vậy là sai sao? Cô xem lại bản thân mình đi, có chỗ nào xứng được với con trai ta không, cô dựa vào đâu mà gả cho con trai ta, cô không thấy xấu hổ à? Đã ly hôn một lần rồi thì một lòng một dạ mà nuôi con gái cho tốt, tại sao còn đến gây tai vạ cho con trai ta? Cô muốn hại đàn ông, bên ngoài có biết bao nhiêu người đàn ông khác, tại sao cô cứ một mực nhằm vào con trai ta? Nhà họ Du nhà chúng ta nợ cô hay là có lỗi gì với cô chứ?"Bà Du ngang ngược không cần biết lý lẽ gì, những lời bà ta nói ra quả thật không hề có một chút đạo lý nào. Tóm lại là trong mắt của bà ta Nhiếp Thu Sính cái gì cũng sai, cái gì cũng không tốt, cô thậm chí còn không bằng cả những túi rác vất vưởng bên đường.Đầu ngón tay Nhiếp Thu Sính cấu chặt vào lòng bàn tay, chỉ có làm mình đau đớn mới có thể khiến cô chịu đựng được sự tức giận đang sôi sục trong lòng.Dù tính tình cô có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng thực sự sắp không thể kiềm chế nữa rồi.Cô cắn răng nói: "Đúng, điều kiện của cháu không tốt, thế nhưng, có xứng hay không thì không phải do bác quyết định, mà phải là do con trai bác, cháu cũng sẽ sống cùng Du Dực chứ không phải với bác, còn nữa... cháu biết bác coi thường cháu, thế nhưng cháu cũng không thể tôn trọng được một người như bác. Cháu thật sự thương Du Dực vì có một người mẹ như vậy."Trước đây, Nhiếp Thu Sính không hiểu rõ lắm, nếu đã là người một nhà, tại sao Du Dực luôn luôn không muốn quay về Hải Thành, nơi đó dù sao cũng là nơi mà anh từ nhỏ lớn lên.Tại sao kết hôn rồi cũng không muốn nói cho người nhà biết! Tại sao anh lại nói với cô, cái nhà đó tốt nhất là mãi mãi sẽ không đưa cô về! Tại sao anh lại nói sợ sau khi cô gặp người nhà anh, cô sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh nữa.Nếu như rất lâu trước đây, trước khi cô còn chưa hoàn toàn yêu Du Dực, cô biết anh có một gia đình như thế này, ba mẹ như thế này vậy thì dù có nói gì đi chăng nữa cô nhất định sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh.Bây giờ, cô hiểu rõ tất cả rồi.Đồng thời, cô cũng rất thương Du Dực, một người mẹ như vậy có thể cho anh một tình yêu thương như thế nào đây?Chẳng trách anh lại khao khát có một gia đình của riêng mình đến vậy.Bà Du quá tức giận, quát lớn: "Hỗn xược, phản rồi, đúng là phản rồi... Đúng là nên để Du Dực nhìn cho rõ người đàn bà mà nó tìm có đức hạnh thế nào, thế này còn ra thể thống gì nữa, lại còn dám hỗn xược với